Không thể và có thể
Phan Anh
Ấy này!
Tớ không phải là một ngôi sao. Tớ là một người bình thường.
Tớ không hái được những vì sao trên trời, không hái được mặt trăng, mặt trời cho ấy. Tớ cũng không phải là một “hoàng tử cưỡi ngựa trắng” như mơ ước ấy vẫn thường kể cho tớ nghe khi chúng mình ngắm sao trên ban công nhà tớ. Tớ chỉ có thể tặng ấy những bông hoa, vài thứ đồ handmade xấu òm, hay nụ cười thật tươi khi tớ gặp ấy mà thôi.
Tớ không san được núi, không lấp được sông, không làm được những việc to tát vĩ đại như chàng Siêu nhân đẹp trai của ấy. Tớ chỉ có thể giúp ấy sửa máy tính khi nó bị hỏng, thay bóng đèn khi nó cháy, vá lại săm xe khi lỡ nó bị thủng. Nghĩa là chỉ những việc hoàn toàn bình thường thôi.
Tớ cũng không thể đưa ấy đi khắp vùng trời, đi khắp nơi trên thế giới. Không thể cõng ấy qua những thảo nguyên xanh mướt, hay bay trên chổi thần của Harry Potter như giấc mơ tối qua của ấy. Tớ chỉ có thể đi cùng ấy trên những đoạn phố tối tăm trong đêm. Chỉ có thể giúp ấy không cảm thấy sợ hãi khi một mình trong đêm tối.
Tớ có thể không biết nói những lời hoa lá, bay bổng như chàng Romeo trong bài văn tụi mình mới học hôm qua. Nhưng tớ có thể im lặng, im lặng để lắng nghe những điều ấy muốn tâm sự khi ấy buồn.Và tớ cũng có thể hứa rằng mỗi khi ấy khóc, tớ sẽ ở bên, rất nhẹ nhàng và dịu dàng đưa vai cho ấy dựa.
Tớ cũng không dám hứa luôn mang nụ cười đến cho ấy, dù thực ra tớ nghĩ mình có thể. Nhưng cuộc sống mà, cần có lúc vui lúc buồn thì ta mới thấy cuộc sống có nhiều ý nghĩa. Tớ chỉ có thể hứa rằng, tớ sẽ ở bên ấy trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Tớ không đẹp trai và giàu có như Bi Rain. Nhưng có một thứ tớ chắc rằng mình giàu có hơn tất cả là một tâm hồn đẹp và sự yêu quý chân thành dành cho ấy.
Vậy thì ấy này, ấy có yêu quý tớ không?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét