Offline - Cai nghiện!

Vậy là em đã quyết định sẽ bắt đầu offline từ hôm nay. Dẹp hết đan móc, dẹp hết chat chít.
Phải cố gắng thực sự nếu không em sẽ cảm thấy hối hận vì đã không cố gắng, vì đã có lỗi với mọi người.
Vậy hen! Hẹn gặp lại mọi người khi nào em thực sự ổn định và bình yên :D
....
PS: Chỉ là offline, em đang gặp chuyện vui, không có chuyện gì buồn cả :D

My plusle pokemon!



Dạo này vừa bận vừa lười :D Bi giờ mình mới thấm thía cái câu nói kinh điển của chị em mình "Ước gì mỗi ngày có 48h" để có thể thỏa thích làm những gì mình muốn. Nhưng thực tế thì sao? Mình vẫn bận rộn và ngày vẫn chỉ 24h mà thôi.
Công việc, một định hướng mới, hướng đi mới và thử thách mới. Chắc chắn là mình sẽ offline trong thời gian sắp tới để tập trung thực sự.
Gia đình, ngoại sắp về ở với mẹ ở quê, sẽ phải tranh thủ về quê thăm ngoại và thăm mẹ nhiều hơn. Chồng thì vẫn bận rộn với công việc như vợ, nhưng chồng cũng dành thời gian chăm sóc vợ nhiều hơn love
Học hành, bớt lười hơn 1 chút nhưng vẫn chưa học nhiều, chưa cố gắng lắm.
Đan móc, hoàn toàn bỏ bê. Tranh thủ mãi mới móc xong 1 em bóng điện đỏ này. Sáng nay đưa cho Như cầm và Như cười ngay (Thích quá đi thôi :D)

...
Entry có mục đích khoe em Plusle này là chính, hí hí hí!

Ghét cái công an phường thế!

...
Mình là đứa chúa khó chịu. Cái gì mà cứ lề mề là chịu không nổi luôn à. Thế mới thấy ra các nơi làm hành chính, mỗi lần đi là mỗi lần bực bội.
Đúng giờ làm việc, thường thì 7h30' chả có ma nào! Chỉ có các em bảo vệ lề mề mãi mới đến, điện thoại í ới gọi nhau, phòng công an phường thì chìm ngập trong khói thuốc lá... Ghét cái công an phường thế không biết. Thứ 7 thì chả phục vụ nhân dân, tụ tập ăn uống, nhậu nhẹt. Ghét cái thái độ, đâu phải chỉ có "cán bộ" mới biết được thủ tục, qui trình làm việc như thế nào, còn dân thường tụi tui chắc trình độ i tờ, mù tịt thông tin hết hả?

Đã thế, còn hách dịch nữa mới ghét hơn. Xin lỗi chịu không nổi luôn. Nhìn cái cách hướng dẫn và phát giấy cho dân làm thủ tục, giấy tờ là muốn quánh lộn luôn.

Ai đời người ta làm mất giấy tờ, lên xin đơn cớ mất mà cứ như là đi xin ăn không bằng. Nhìn hai anh chị ấy, chắc là dân lao động, thiệt thà dễ sợ luôn. Con nhỏ Thiếu Úy tiếp dân, vừa hướng dẫn vừa nạt nộ, bảo là chỉ nói 1 lần, nghe không rõ viết sai ráng chịu (bó tay chị hai luôn :( ) Đã biết người ta có thể viết sai, sao không dặn người ta đi photo thêm vài tờ để viết??? Đằng này nhỡ viết sai, thế là lại bị chì chiết, bảo về mua giấy A4 viết tay cho quen, cho nhớ (trong khi đó còn cả sấp đơn trắng trên bàn)!!! -- Bực tập 1. Cũng may lúc đó mình có ở đó, lôi mớ giấy A4 ra cho hai anh chị. Thật ra mình cũng có đủ giấy tờ vì mỗi lần đi làm giấy tờ là mỗi lần oải, nên mình toàn photo để sẵn ở nhà, phòng khi nào cần thì lôi ra điền rồi mang đi chứng, thế là xong.
...
Đã ghét vậy, tới lượt mình còn ghét hơn. Hồ sơ mình để trên bàn, gồm 1 hộ khẩu và 1 giấy xin cấp CMND mới. Con nhỏ đó chắc là mắt sáng (công an thì đâu có cận thị giống tui B-( ) vậy mà cầm cái bảng tên của nó đặt gạt trên bàn, làm rớt hộ khẩu của mình xuống đất. Hừm, đã thế, mất lịch sự hơn, hất mặt lên không xin lỗi mà còn nói hồ sơ đủ chưa mà để lung tung thế (ặc, nãy giờ tui mà không kiềm chế là tui cầm quăng trong mặt nó rồi). Trời cao đất dày ngó mà coi, hồ sơ có mỗi 1 hộ khẩu và 1 tờ giấy thế mà chưa đủ à? đặt ngay ngắn lên bàn và để lung tung hả? -- Bực tập 2 nha. Lấy giấy hẹn mai 8h ghé lấy giấy tờ. Mai lên mà có chuyện gì bực nữa tui về viết 1 bài phản ánh mới được. Sắp điên lên vì phải chịu đựng quá nhiều ở cái nơi mà sinh ra để phục vụ nhân dân như vậy.
...
Mười lần đi là chín lần bực bội. Không phải là mình khó chịu đâu nha, mà tại những điều đó chướng tai gai mắt quá. Haiz, ghét quá, bực quá đi thôi!!!!!

Lựa chọn, kén chọn :D

Đời em, ghét nhất là phải lựa chọn!
Tại sao zị?
Mỗi lần phải lựa chọn tức là em phải cân não, phải suy nghĩ, cân nhắc đủ thứ điều.
...
Lúc nhỏ đi học lớp 1, không được vào học lớp 1C (một dạng của lớp chọn ở trường) em cũng đã khóc tưng bừng, tại sao ba mẹ lại không cho con chọn lớp để học? Hihi, dẫu biết rằng học lớp nào cũng được, âu chẳng qua là một lựa chọn thôi, nhưng không được lựa chọn thì em thấy buồn lắm.
...
Vào lớp 1 chẳng được làm lớp trưởng như học mẫu giáo (hehe), em cũng lại buồn. Nghĩ thì buồn cười thiệt, ai lại dở hơi như con bé học lớp 1 thế kia. Vô lớp cô chỉ định ngồi không đúng chỗ mẹ bảo, khóc. Các bạn trong lớp viết chữ đẹp, điểm cao hơn mình, về nhà tủi thân, lại khóc. Không được cô giáo chọn để thương, để cưng nhất lớp, cũng buồn buồn :D --> Rõ vớ vẩn hen.
...
Lên lớp 2, em được chọn làm lớp trưởng. Học hành tiến bộ hơn 1 chút, không còn khóc nhiều như lớp 1 nữa. Vậy mà chưa hết đắn đo mỗi khi đi thư viện, truyện thì nhiều mà truyện nào cũng muốn mang về đọc hết, phải lựa chọn, chờ đợi --> Thấy ghét!
...
Lên lớp 5, em làm liên đội trưởng, vậy mà lúc đó bị thằng Ten chết bầm nó bảo là mầy học dở hơn tao nên chỉ được làm liên đội trưởng thôi, còn nó oai hơn, được chọn làm liên đội phó học tập :D
...
Lớn lên một chút, em lại mệt mỏi với suy nghĩ, nên học khối nào, ngành nào? Chọn cách nào để học tốt, thầy nào dạy hay, bạn bè nào để gắn bó.
...
Thi đại học, chẳng có chọn lựa gì nhiều, chỉ chọn 1 trường ở dưới quê học, chọn ngành nào có tên hay hay đăng ký ( bây giờ thì hối hận rồi mà đã lỡ).
...
Ra trường, lại phải chọn việc để làm.
...
Lớn 1 chút nữa, lại phải chọn chồng để cưới (cũng may là mục này đỡ phải bận tâm suy nghĩ nhiều, có vài người chọn thế nào cũng trúng thôi)
...
Muốn học thêm nhiều điều, lại phải chọn trường để học...
...
Muốn có sự ổn định dài lâu, hic, túm lại là em đang đau đầu và buồn ngủ vì đang đứng trước 1 quyết định hơi bị quan trọng nữa...

Oe oe oe, ngán quá đi thôi :D

Suy nghĩ và ước mơ.

Em là người luôn tôn trọng những suy nghĩ của mình và dĩ nhiên là suy nghĩ của mọi người nữa.
Em luôn biết mình muốn gì, cần gì và nên làm như thế nào.
Em thấy mình đủ mạnh mẽ, đủ kiên định để theo đuổi một thứ mình yêu thích, đủ kiên nhẫn để làm lại từ đầu nếu chẳng may có gì đó không hay xảy ra với em. Em cũng biết mình đủ cứng cỏi để tự đứng lên từ những mất mát, những sai lầm.
Em tự nhận xét là mình đang khá hài lòng với cuộc sống hiện tại, dù đôi khi nó hơi "nhạt" và "vô vị" hay nói không hơn không kém thì một chút "khô khan".
...
Đôi lúc nghĩ, nếu em mơ mộng hơn một chút, liệu em có chấp nhận được em như hiện tại hay không?
Lắm lúc chán, cứ thấy muốn chết đi cho rồi, tại sao em không can đảm, tại sao lại không tự tin để vượt qua những khi mình hèn nhát đến đáng sợ thế kia...
...
Sống là phải biết ước mơ, là phải có hoài bão riêng cho mình. Từ nhỏ em đã sống với lý tưởng đó, lúc nào cũng tin tưởng vào bản thân, rằng mình luôn có những ước mơ, tuy nhỏ bé nhưng quan trọng và cần thiết. Đôi lúc hoang mang cực độ, những ước mơ lại bùng cháy trong em, thôi thúc em cố gắng...
...
Haiz, lại viết lảm nhảm lung tung :D

Active reading!

How to have an effective reading? That is always one of my big questions.
Hehe, I'm not good at reading. I know that! Because of my laziness, because of lacking of vocabularies and because of many other no name reasons, I haven't built up such an active reading yet!
From a book I am reading now, it's quite interesting and easy to work on an active reading. Hehe, all you need now is just to accomplish these three major tasks:

1. Finding the purpose: This involves figuring out why the author wrote the piece.

2. Understanding the structure: Mapping the passage to find out where the key information is.

3. Finding the main idea: Stating what the passage is about.

By mastering the skill of active reading, you will be able to not only find the most important information in a passage but also answer the questions that follow.
...
Well, best of luck! Happy reading :D