tag:blogger.com,1999:blog-83495597371423963952024-03-05T16:51:52.789+07:00New horizonNhà mới của Lazy_beeTrần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.comBlogger1005125tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-9054478843869565222014-05-20T09:53:00.002+07:002014-05-20T09:53:35.316+07:0020/5 - ngày đi làm thứ 2.Mẹ mìn không gào thét, không than thở nhớ con như bao bà mẹ khác. Đơn giản chỉ vì mẹ có nhiều điều kiện hơn.<br />
Sáng 9h mẹ mới mò ra đường, trưa 12h có mặt ở nhà, chiều 5h lại về với con rồi.<br />
Nhớ con, dĩ nhiên có. Nhưng từ ngày nâng số lượng lên 2 thì nỗi nhớ nó thiên về kiểu khác.<br />
...<br />
Chị uống sữa có ngoan không? Ăn phô mai, sữa chua, nước cam như thế nào? Chị chơi game gì, hát bài gì, có ghẹo em không?<br />
Em bú có giỏi không? Ngủ đủ giấc không? Có đòi ẵm không? Bla bla bla... bao nhiêu câu hỏi đè bẹp nỗi nhớ của mẹ!<br />
...<br />
Trở lại làm việc là mẹ có nhiều niềm vui mới, bạn bè và các mối quan hệ sống lại.<br />
Rồi mẹ lại học cách để đi tiếp, để làm tròn nhiệm vụ của mình.<br />
Mẹ sẽ viết tiếp blog này, viết những chuyện vui, chuyện đáng nhớ để một ngày nào đó tìm lại, các con sẽ mỉm cười vì những hạnh phúc quá đỗi đời thường đã đến trong đời mình.<br />
Yêu con.Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-49321517548437659662012-11-15T09:31:00.001+07:002012-11-15T09:31:39.203+07:00I will surrviveToday, I force myself not to login FB (what I'm so addicted to recently) and that's the reason I"m writing here, in blogspot again.<br />
:)) I'm a kind of talkative person, aren't I? When I couldn't find someone to talk, somewhere to post, then blogspot, again, will come to my mind :))<br />
What a good blogger I am!<br />
...<br />
Since I haven't posted any posts, haven't contacted with my friends in blogspot, it's still one of my favorite place where I can express my feelings, my hobbies...<br />
...<br />
Thank to FB, I have many new friends. But somehow I feel like unfriend every friends :) I know that it's awkward but that's I :)<br />
...<br />
Back to work :pTrần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-39148397139827453742012-09-21T12:10:00.000+07:002012-09-21T12:11:25.937+07:00Blog againCũng hàng thế... nhật rồi mình mới mò mặt vào blog kể lể.<br />
Tức là, hum nay mình có tâm sự.<br />
...<br />
Đã có ai từng tự hỏi mình... là mình đã từng luyến tiếc điều gì chưa?<br />
Mình thì mình sẽ trả lời là mình có cả trăm, cả ngàn sự luyến tiếc.<br />
Vốn dĩ mình vô cùng tham lam và ích kỷ. Mình có cái xốc nổi của tuổi trẻ (dù giờ mình chưa hẳn được gọi là ahjuma), quyết đoán trong mọi tình huống và kiên trì, lý trí trong mọi quyết định.<br />
Vì thế mà, mình đã từng yêu và dừng lại, với một lý do không đầu không đuôi mà đến giờ mình cũng không tài nào giải thích.<br />
...<br />
Ở một góc nào đó thật nhỏ trong trái tim chai sạn của mình, ở một chỗ bé tí tẹo trong cái đầu lý trí của mình là tình cảm xưa, mãnh liệt và vẹn nguyên.<br />
...<br />
Đôi khi ngủ, ký ức lại ùa về, tự thêu dệt lấy. Mình lại rung động, rung động thật sự. Thật sự như cái e ấp đầy tự tin, thẹn thùng vẫn cá tính của ngày xưa. Và mình khóc. Khóc vì tiếc nuối, một cách đến là khó hiểu.<br />
...<br />
Tại sao, tại sao và tại sao?<br />
...<br />
Mình đã gạt bỏ đi tất cả những suy nghĩ đó để bằng lòng với hiện tại. Mình đã buông tay và rẽ, cớ sao thỉnh thoảng nhìn sang đường xưa, thấp thoáng bóng người xưa, cũng dáng đi quen thuộc đó, cũng cái cười quen thuộc đó, làm mình nhói lòng.<br />
Đã là thứ nhất, lại là thứ hai... tại sao không phải là cuối cùng...<br />
...<br />
Nhìn lại mình của hôm nay, mình thật phải thú nhận rằng mình đã tiếc nuối bao nhiêu. Mình lại đi ganh tị với cả hôm nay của người ấy. Thiệt là đáng xấu hổ :"><br />
...<br />
Ôi hôm nay mình tự dưng viết tá lả thế này. Nhỡ bạn í vào đọc được mà hiểu thì tèo :))<br />
...<br />
...<br />
...<br />
Tản mạn đủ roài, mình viết văn vui thôi.<br />
Ờ thì dù mình buồn nhiều lắm (mà buồn thì ra đàng luồng đứng), dù là mình khóc thiệt (thì mỗi lần mơ có chuyện buồn mình đều có xu hướng lấy nước mắt để giải quyết) nhưng mỗi sáng, lại có một tình yêu khác ôm hôn mình, nói "anh yêu vợ" rồi đi làm là tự nhiên mình vui ngay, hót líu lo cả ngày. Nhìn sang tình yêu khác nữa đang nhóp nhép cái miệng, thỉnh thoảng nói mớ "bu bu", cái má phúng phính là mình thấy đời mình sao mà đẹp thế, đáng yêu thế.<br />
Đấy, cho nên mình vui, vui cả ngày.<br />
...<br />
Đa tình quá cũng có cái khổ nhưng các tình yêu yên tâm nhé. Mình đang cố gắng sống vui, sống khỏe, sống có ích đây.<br />
Mình hứa là mình sẽ luôn luôn yêu các tình yêu của mình dù gì đi nữa :pTrần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-28962196798223368972012-06-27T16:08:00.002+07:002012-06-27T16:08:39.261+07:00I challenged myself by joining a sew along group :))I only linked my blogspot to yahoo and I don't use YM anymore. Of course you may wonder who will read my entry :p I don't care really!<br />
Sometimes I just want to write something for myself (crazy things maybe) and hope that someone will share them with me somewhere else...Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-81058091917166968552012-06-12T15:09:00.001+07:002012-06-12T15:10:59.246+07:00Final exam is just around the cornerWell, the final exam of this semester is just around the corner and I'm standing still, don't have anything to pay much attention to :))<br />
Haiz, I'm so lazyyyyyyyyyy to study. I'm getting old, aren't I? I cannot answer this question either.<br />
...<br />
To some extent, I want to be a good student. But to other extent, I don't want to spend much time preparing for the upcoming exam. I'm so weird, I know.<br />
...<br />
I want to start sth new instead of being trapped in a vicious circle now. But the thing is, that's my wish only, not other people's wish.....<br />
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Fighting for the exam!Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-86872770316658360022012-05-29T10:29:00.001+07:002012-05-29T10:29:26.680+07:00Key holder - A present for my friend's birthday.Hehe, my friend was really inspired by my craft projects (well, I'm always among projects as usual :))) and she wanted to make a key holder herself.<br />
The pattern she chose is cat key holder which doesn't catch my attention at first look. Since she doesn't have enough materials, tools, skills and her birthday was just around the corner, I quickly decided to make her one.<br />
...<br />
It was 7AM yesterday and I just woke up. The notification from FB and skype informed that it's her birthday. Hehe, I would immediately think of any crafty things to give her. And you know I was in my room, what first came to my sight was my fabric, my yarn :))<br />
...<br />
Frankly speaking, I have never made a key holder before. But it's really quick and fun to make one.<br />
Cut the fabric, put on some sewing lines and here it goes, a perfect gift ♥<br />
...<br />
Hehe, I will post the pictures as soon as she sends them to me. I love sewinggggggggggggg! <br />
<br />Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-46846251124210090342012-05-28T10:36:00.001+07:002012-05-28T10:37:34.249+07:00Búp bê mới của CốmMỗi lần làm được cái gì cho Cốm là mẹ P lại nổi máu khoe khoang :))<br />
...<br />
Ừ thì lần này mẹ làm búp bê cho Cốm nhé. Mẹ quen đan móc thú bông (amigurumi) nên từ ngày "té" vào may vá và bị "ngộ" vải thì mẹ đã luôn háo hức may cho Cốm một bạn búp bê vải.<br />
Tại sao vậy nhỉ?<br />
Vì Cốm là con gái, Cốm lại vô cùng thích búp bê.<br />
Lý do tưởng chừng như đơn giản nhưng mà việc để Cốm thích búp bê ấy thì lại cũng là cả quá trình :(<br />
...<br />
Cốm được khoảng 5,6 tháng gì ấy thì dì Nguyên bạn mẹ mang tặng Cốm búp bê. Lúc ấy Cốm còn nhỏ lắm, chưa biết thích là gì đâu. Nhưng mẹ vẫn cho Cốm ôm búp bê, tập làm quen í mà.<br />
Được khoảng 1 thời gian là vài ngày thì bà nội đem giấu biến búp bê đi với lý do là Cốm không biết chơi đâu, còn nhỏ mà. Hic, mẹ buồn lắm nhưng mà thôi không thèm đôi co làm gì, kệ vậy!<br />
Bẵng đi một thời gian, nhân ngày mưa gió bão bùng bà nội đi vắng, mẹ ở nhà giữ Cốm và lôi búp bê ra cho Cốm chơi. Ngạc nhiên chưa, Cốm đã biết ôm búp bê, hôn búp bê và cười, bi ba bi bô liên tục nữa chứ.<br />
Mẹ vô cùng khoái chí vì dù ai nói gì, nói như thế nào, chỉ cần Cốm thích thì mẹ sẽ làm và làm thiệt nhiều luôn :D<br />
...<br />
Rồi mẹ lân la vào blog của bạn mẹ, một người bạn lớn. Mẹ đã cố gắng không vào đọc blog của bác í vì trong đấy toàn "cám dỗ" thôi, mà mẹ thì lại là người dễ sa ngã... Thế nhưng nhờ blog bác í mà mẹ có động lực hơn để hoàn thành búp bê vải cho Cốm.<br />
Nào là chỉ mẹ làm tóc cho búp bê, các tips để làm cho đẹp, rồi thì đồng bọn khác của mẹ lại tài trợ vải lông thú mềm, vải vụn, chỉ,...hì hì, mẹ được trang bị tận răng nhỉ. Cho nên, sau 2 ngày chủ nhật, dẹp ngang mọi lời "dèm pha", các cặp mắt khó chịu, mẹ đã hoàn thành búp bê cho Cốm trong niềm vui và thỏa mãn của mẹ.<br />
Mẹ biết, búp bê chỉ được mỗi mình Cốm đón nhận thôi nhưng vậy đối với mẹ đã là quá đủ rồi. Cốm nhìn búp bê, lạ lẫm, vừa nhìn vừa muốn hỏi mẹ đây có phải là cho con không. Khi mẹ nói là của Cốm đấy, bạn mới của Cốm đấy, thì Cốm cười toe và ôm chầm lấy búp bê.<br />
...<br />
Tối hôm qua Cốm ôm búp bê ngủ, sáng dậy không quay sang kêu mẹ như mọi ngày mà vừa nhìn thấy búp bê đã cười toe toét. Ui, thiệt là hạnh phúc. Mẹ biết, chỉ cần mẹ làm cho Cốm với tất cả yêu thương thì Cốm cũng sẽ thích tất cả. <br />
Mong con gái mau lớn để làm một người bạn, là một đồng bọn bon chen của mẹ Cốm nhé ♥♥♥<br />
<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjymocwprRZjcJ0CbRO5SVX8uuhWdyhUKK_df3XNxWXW7WkpZ3Ox6G3_I_DjpfZxoC9Dduu5uIO8CpReTjhHXR219kz2paKqDAgUgDAmYrjwDezCWawAUjR-HofhR8daJOaPX0fRpY8YOs/s1600/IMG_2010.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjymocwprRZjcJ0CbRO5SVX8uuhWdyhUKK_df3XNxWXW7WkpZ3Ox6G3_I_DjpfZxoC9Dduu5uIO8CpReTjhHXR219kz2paKqDAgUgDAmYrjwDezCWawAUjR-HofhR8daJOaPX0fRpY8YOs/s320/IMG_2010.JPG" width="320" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjAH8w8mjlq-dSExStS4kF9QGgILLUzuRVsqBaMWXd_5Y066pxIWXHIXIgkRDhocfiaRDv3q3kI3JB5NgwQEm8XWPl1Bo6AUi7cPprQ03g4rYrtBcZ7z3JhpgkwR8UNtzR4YwEmaAcZiWc/s1600/IMG_2007.JPG" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjAH8w8mjlq-dSExStS4kF9QGgILLUzuRVsqBaMWXd_5Y066pxIWXHIXIgkRDhocfiaRDv3q3kI3JB5NgwQEm8XWPl1Bo6AUi7cPprQ03g4rYrtBcZ7z3JhpgkwR8UNtzR4YwEmaAcZiWc/s320/IMG_2007.JPG" width="240" /> </a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: left;">
<br /></div>Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-50978102805857584322012-05-21T15:45:00.002+07:002012-05-21T15:45:41.957+07:00Linh tinhDạo này mình hay nghĩ vẩn vơ thật. Thật ý chứ.<br />
...<br />
Không biết nữa, tự nhiên thấy rung động một cách kỳ lạ trước những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt, giản đơn.<br />
...<br />
Mình sao thế, sao thế nhỉ?<br />
...<br />
Đôi khi nghĩ nhiều quá cũng không tốt đâu mình à. Đừng có mãi hoài niệm về những gì đã qua.<br />
<br />...<br />
Cuộc đời là những chuyến đi. Và mình thì dĩ nhiên không bao giờ đứng một chỗ. Kể cả mình, kể cả bạn, kể cả mọi thứ.<br />
...<br />
Đặt dấu chấm hết cho những suy nghĩ đó. (từ đó ở đây là substitution :)) )Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-18377680073977491062012-02-18T20:58:00.002+07:002012-02-18T21:02:29.598+07:00Huhu, mẹ P bị trái rạ rồi :((Huhu, ngày mai là kỷ niệm 3 năm ngày cưới của ba mẹ. Mẹ P háo hức bao nhiêu, vui bao nhiêu, mong đợi bao nhiêu vì kỷ niệm năm nay đặc biệt hơn các năm khác mà, mẹ đã có Cốm rồi. <div>Thế mà, tối hôm qua ngủ dậy xong mẹ phát hiện ra mặt mình nổi đầy các nốt đỏ :(( Huhu, tự chẩn đoán là trái rạ nên lập tức cách ly Cốm và đi khám ngay.</div><div>...</div><div>Thiệt là khổ thân khi ở nhà cả 1 ngày, nằm lăn lê bò lết đủ kiểu mà không được bế con, không được chơi với con, không được hun con, ôm con vào lòng :(( Mẹ buồn và khóc từ sáng giờ là 4 lần rồi ah. Cốm thì cứ luôn mẹ gọi mẹ :(( Tối Cốm quấn mẹ kinh kia mà, nãy giờ ngồi trên lầu mà cứ ngóng tiêng con gọi :(( Huhu, bao giờ mới bớt bệnh đây. Tự nhiên lại bị cái bệnh quái quỉ thế này hổng biết :(( Mà hồi nhỏ mẹ P bị 1 lần thủy đậu rồi kia mà :((</div><div>....</div><div>Huhuhu</div>Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-9606903410721988612012-01-04T15:29:00.002+07:002012-01-04T15:57:53.048+07:00...What makes me want to write something in my blog simply is a note (in English) from an old colleague.<br />Well, it's been such a long time since I last wrote things in En as well as in my blogspot. It's not that I'm lazy but the thing is I'm too lazy to be the open-minded one as I used to be. It's good, or not - I wonder.<br />For the past 2011 year, many significant events came to me. Of course I was so delighted at having them all. If I was asked for the lost in my last year, I would say "nothing"... Ohhhhhhh, does that also mean I gained too much in just about 1 year? I don't know either...<br />---<br />For my little family:<br />I have already had a lovely baby who is always by my side from now on. She will together with my beloved hubby be my partners in the next stage of my life. I treasure it much. Thanks for being the parts of my life. I hope that all the best things will come to our little family and we will always be happy together. :x<br /><br />For my studying:<br />After 1 year delayed for the greatest delivery in my life, back to school on time and in time is one of the most difficult decision that I have ever made during this busiest time. I got a no good start for a brand new class with no good teacher to be trust and rely on simply because I'm not a good student anymore. Studying now has no longer been my most important thing since a little angel has come to me. But the thing is I'm trying my best just to gain something in the last 2 periods left. Fighting for the upcoming period and I'll be free soon.<br /><br />For my job:<br />No achievement is achieved. I'm just a normal worker in a vicious cirle of my working life. Sometimes I do want to make a break, to start something new but hesitate and keep going the same old way is what I faced my job. For the newly come 2012, what should I do to get out of that routine? I'm always deep in the questions for that but it seems no new answers are made up til now. Keep going, keep working and keep hoping :|<br />...Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-5159144100101368062011-11-15T15:41:00.000+07:002011-11-15T15:42:03.408+07:00Blog, blog, blog.Cốm được đúng 5 tháng 15 ngày rồi mà mẹ Phương chẳng update gì trên blog cả. Thôi thì từ nay mẹ sẽ dành 15' mỗi ngày để update tình hình Cốm nha :x<br />Thương con.Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-35823063109682522582011-07-09T16:35:00.003+07:002011-07-09T16:44:02.202+07:00Blog againMy friend told me that she decided to blog in English and this, somehow reminds me of blogging again.<br />Well, I'm on my maternity leave holidays which will last in the next 3 months and I'm afraid of being out of date when I will be back to work. My English of course will become duller and duller. And I don't want that thing happens to me.<br />What should I do now? Should I let things go as they're supposed to be?<br />A plan crosses my mind and I'm wondering whether I could work it out or not.<br />...<br />Just a quick note to start blogging again. Nothing more :)Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-30717430133132616962011-06-05T16:15:00.002+07:002011-06-05T16:37:51.833+07:00Vượt cạn thành công.Ta nói, sĩ tử đi học chờ ngày "vượt vũ môn hóa rồng" còn mình thì từ lúc bầu bí đến giờ chỉ mong đến ngày "vượt cạn" thành công.<br />Và rồi ngày ấy cũng đến, với bao nhiêu mong đợi của quá trời người (hihi, thiệt tình là mọi người còn mong hơn cả mình). Có điều, lần "vượt cạn" này lại hơi không đúng theo qui luật chút nào.<br />...<br />Dự sinh là 3/6, ax thì suốt ngày hối thúc mình nghỉ làm sớm để nghỉ ngơi cho khỏe, chờ đợi ngày đón bé con. Ừ thì mẹ cũng vào SG sớm để chuẩn bị đủ thứ cho mình nên mình cũng nghỉ làm sớm hơn dự định vài ngày.<br />2 tuần trước khi sinh, thực sự sung sướng, quá là sung sướng. Cơm nước có mẹ lo, nhà cửa mẹ cũng dọn dẹp hết :">, mình chỉ có ung dung hết ăn lại lăn ra nằm, hết nằm lại lôi len ra móc :)) Chưa kể trình luyện phim và chơi game được cải thiện rõ rệt.<br />Gần đến ngày dự sinh, mẹ và mọi người lại sốt ruột hơn cả mình. Chồng cứ thỉnh thoảng Buzz mình để chọc, vợ Thạch sinh rồi, bao giờ tới lượt em đây :-? Hỏi chúa :))<br />Đi khám định kỳ, bs cảnh báo là bị cạn ối (trong khi trước đó vài ngày thì lại là thừa ối :((), tức là nếu dục sinh thì vẫn có khả năng sinh thường nhưng mà mình lại sợ đủ thứ điều. Cuối cùng, quyết định được cả nhà chấp thuận là sinh mổ.<br />...<br />9h tối 29/5 nhập viện. Bs tới thăm, hỏi là có sợ không, có lo không. Mình thì mình cóc sợ (vì thật ra mình cũng chuẩn bị tâm lý để được đau đẻ như mọi người kia mà), cũng không biết có lo không nữa (chắc là có hơi lo lo một tí) nên tối hôm đó không ngủ được miếng nào (nửa đêm còn mò dậy tháo cả pin đồng hồ treo tường vì nó cứ làm mình đếm từ 1 đến 1000 rồi lại đếm ngược lại cũng chục lần mà không ngủ được)...<br />6h sáng 30/5 lên dĩa. Người ta nói sinh con mèo vào ban ngày cho con sướng. Thôi thì mình không mê tín gì mấy nhưng cũng cứ làm theo. Đúng là "vượt cạn" bằng sinh mổ thì không mang lại nhiều cảm giác gì mấy chỉ có hơi xúc động một chút khi nghe tiếng con khóc chào đời...<br />Nằm ở phòng hồi sức hết 6h thì mới được gặp mặt con (lúc trong phòng mổ thì có được nhìn qua rồi nhưng mắt mẹ cận thị nặng, báo hại cô y tá phải bế con lại thật gần mẹ mới nhìn con rõ :* :* :*)<br />...<br />Thế đấy, thế là vượt cạn thành công. Ai cũng bảo sinh mổ thì đau sau khi sinh nhưng mình công nhận là mình có khả năng làm người khác ngạc nhiên khi mới sang hôm sau đã cố gắng chịu đau lết dậy tập đi. Giả sử mình có không chịu đau đi chăng nữa, có rên rỉ đi chăng nữa thì ai sẽ chịu cho mình ngoài mình đâu, lại còn làm cho mẹ, cho chồng và các em lo lắng, mà mình thì không muốn thế chút nào. May thật, là mọi chuyện không đến nỗi tệ như mình tưởng, cũng không đau lâu đến mức mình phải gục ngã...<br />...<br />Thế là 9 tháng 10 ngày đã trôi qua... Và mình hoàn toàn tự hào vì đã được lên chức, đã vượt cạn thành công, dù nó có theo cách nào đi chăng nữa.<br />...<br />Giờ mỗi lần ngồi ngắm con gái yêu ngủ ngon nghĩ lại mới thấy đau đớn có thấm thía vào đâu, có sánh được với hình hài bé bỏng trong tay mình đang bế. Yêu con nhiều lắm, con gái yêu của ba mẹ :)Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com4tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-40029457321305028062011-03-21T13:22:00.002+07:002011-03-21T13:42:32.397+07:00Cập nhật tình hình.Hihi, dạo này lu xu bu với FB dữ quá nên đã bỏ blog mốc meo cả lên. Thôi thì vào update tình hình xíu cho gọi là có cái để viết (lúc trước mình viết nhảm dữ lắm không hiểu sao dạo này lười thế)<br />...<br />0. Bé con: Mẹ và bé nhà em đã bước sang tuần 29, tức là cuối tuần 28 đầu tuần 29 theo lời bác sĩ :) Mọi việc vẫn bình thường, ngoại trừ mẹ tăng cân vùn vụt và con thì bị cảnh báo là hơi bé so với các bạn khác :( Ba lo lắng lắm và ngày nào cũng thúc dục mẹ cố gắng ăn uống nhiều vào nhưng mà sức người có hạng, èo, mẹ không thể nào cố gắng hơn được nữa. Chỉ mong con gái yêu chóng lớn để mọi người yên tâm nha :x Vậy là còn hơn 10 tuần nữa là sẽ được gặp mặt con, hihi, mẹ đang rất rất rất rất là mong đây :)<br />1. Sức khỏe: Cả nhà ai cũng khỏe, thỉnh thoảng bố mẹ có ốm vặt, cảm linh tinh. Vợ chồng mình thì vẫn vậy, chồng vẫn đi làm suốt ngày, đen nhem nhẻm, vợ thì vẫn phây phây, giờ đã 60kg có lẻ rồi áh (óe óe óe)<br />2. Nhà cửa: Vẫn vậy :) Tức là từ lúc dọn về nhà mới đến giờ vẫn chưa sắm sửa thêm được tí gì, vẫn 2 phòng kho đầy nhóc sách vở, len sợi và các dụng cụ khác :D Tình hình nhà mình hơi bị nhiều kiến (mà mình là ghét kiến nhất luôn đó :(( ) và không hiểu tại sao luôn :-s Các bác kiến thích nhà em nhỉ? Em cảm ơn nhưng mau biến đi dùm em nha, không thì em lại suốt ngày lọ mọ xịt thuốc diệt muỗi :))<br />Ah mà nhà cửa vẫn chưa được dặm vá. Chỉ có nhà là vậy thôi, cửa thì đang sửa :) Chồng cuối tuần nào cũng hì hục bôi bôi, trét trét, hết quét cái này để dọn cái kia.<br />3. Công việc: Vẫn đang làm việc bình thường nhưng có xu hướng làm biếng quá thể đáng, task dồn đống và nước đến chân mới chịu trận chứ không dám nhảy nữa rồi :D Chồng thì vẫn bận rộn như thường và tần suất về trễ tăng lên nhiều (bù lại thì cuối tuần hay nghỉ ở nhà để chở vợ đi học :">)<br />4. Học hành: Mãi vẫn chưa học xong và đang cực kỳ lo lắng không biết thi cử môn tiếng Hoa làm sao đây :( Thầy thì cứ an ủi không sao đâu em nhưng em thì vẫn cứ lo lắng thầy ơi :D<br />5. Thêu thùa, đan móc: Mỗi lần lên cơn thì móc liên tù tì nhưng mà bình thường thì toàn móc mấy thứ vớ vẩn :) Mẹ nghe lời cô Thuyên rùi, giờ sẽ bắt đầu về móc poncho cho con gái, móc khăn cho con và cả bộ Pooh and Friends nữa. hihi, đúng ra là có rất nhiều dự định đấy, nào là Baby mobile, nào là bộ sưu tập rau củ quả đầy màu sắc, nào là áo móc, nào là mèo ami... nhưng mẹ vẫn hư quá nhỉ? cứ làm dở dang rồi lại vất đấy thôi :)<br />...<br />Tình hình đang rất là tình hình đó là đến giờ phút này mẹ vẫn chưa chọn được cho con cái tên nào ưng ý cả :) Hihi, đang cố gắng suy nghĩ đây :)Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-15227379947122184992011-01-06T16:29:00.000+07:002011-01-06T16:30:09.621+07:00Viết chữ đẹp :)<p>Tự nhiên search vớ vẩn ra 1 topic về viết chữ đẹp, thấy nhớ ba, nhớ mẹ đến cồn cào.</p><p>...</p><p>Ừm thì ngày xưa í mà, mình đã từng bị lao động khổ sai trong giai đoạn tập viết.</p><p>Làm thế nào để viết chữ đẹp, viết nhanh, đúng chuẩn và có phong cách riêng của mình? Hehe, cũng may từ những ngày tháng lao động khổ sai ấy mà giờ ít ra mình vẫn còn có cái tự hào với con, với cháu trong nhà.</p><p>...</p><p>5 tuổi, mình biết đọc báo, biết xem đồng hồ không có số. Và 5 tuổi, ba mẹ bắt đầu tập cho mình viết.</p><p>Mình không được đi học lớp chọn của trường mẫu giáo liên cơ (vì mới ở với ngoại lên mà) nên chỉ học lớp bình thường thôi. Ở nhà mẹ có bé Ty nên mình phải ở nhà tập viết sau khi đã đọc báo ro ro :D</p><p>Khổ nhất là nhà ai cũng thuận tay trái - và mình cũng thế. Bản năng tự nhiên mình viết tay trái vừa nhanh, vừa đẹp, sớm được đi chơi. Nhưng đời đâu như chúng ta mong muốn hỉ? Ba và mẹ bắt đầu vùi dập tài năng trẻ bằng cách tập cho con gái lớn viết tay phải :(( Thảm cảnh bắt đầu từ đây. Ngày nào cũng phải viết vài trang vở chan nước mắt, tay lúc nào cũng đổ mồ hôi vì lo sợ.</p><p>Nhưng được cái ba mẹ mình rất tâm lý... (hí hí hí, mình thích đoạn này nhất). Ba giải thích tại sao con phải viết tay phải, tại sao có sự khác biệt giữa tiếng Việt và tiếng Tàu, khác nhau trong cách viết từ trái sang phải, từ trên xuống dưới... Ừ thì mới có 5 tuổi đầu, mình cứ phải gọi là gật gù liên tục (hiểu được có xí xi à, giờ ngẫm lại thì hiểu hết hehehe) đỡ khóc hơn lúc trước và đỡ len lén chuyển sang viết tay trái hơn chút.</p><p>Ngày xưa cái thời của mình là viết bút lá tre mà, viết chấm mực ấy nhưng mà mình được ba mẹ ưu tiên số 1, ba tặng con gái 1 cây viết Pilot, cây viết kỷ niệm thời yêu nhau của ba mẹ để con gái viết chữ đẹp. Hehe, khỏi phải nói mình tự hào biết chừng nào, nâng niu nó từng chút một. Cho đến giờ chữ mình viết vẫn còn có nét thanh, nét đậm nha, nhớ cả cây viết Pilot luôn.</p><p>...</p><p>Lên lớp 1, lại không được vào học lớp chọn vì ba mẹ mình không có "thân thế" như các gia đình khác. Hehe, nhưng nhỏ mà, mình đâu biết gì đâu nè.</p><p>Bài tập viết đầu tiên lớp 1 mình được có 7đ hà, trong khi bạn Duy Lộc được 10đ. Hôm đó về nhà mình khóc hết nước mắt. Ba mẹ an ủi bao nhiêu mới nín. Từ đó mình tự giác học hành hẳn lên. Có mỗi tháng đầu tiên là đứng nhì thôi nha, mấy tháng sau là lớp mình có 3 đứa đồng hạng nhất hết :D</p><p>...</p><p>Lên lớp 2, lớp 3 bắt đầu được chọn đi thi vở sạch chữ đẹp. Kỷ niệm nhớ nhất là năm lớp 4 kia. Năm đó là năm cuối cùng mình còn ba. Cũng cái tội nghịch ngợm, mình vẽ bậy và nháp đầy lên bìa vở (ngày xưa là bao vở bằng bìa báo Liên Xô). Sắp đến ngày đi thi, vậy mà cô trả nguyên bộ vở về và mắng vốn với ba mẹ là con gái hư quá :((</p><p>Trận đòn năm đó mình vẫn còn nhớ và vẫn còn nhớ ba ngồi kẻ nhãn, vẽ hình bông hồng trên từng nhãn vở cho mình, nắn nót viết tên con...</p><p>Năm đó mình được giải nhất vở sạch chữ đẹp toàn huyện. Khỏi phải nói là mình vui như thế nào. Ba cũng vui nữa. Ba mẹ tặng mình cây viết Hero mới (sau này lên lớp 5 làm mất thì mình đã khóc suốt 1 tuần luôn đấy nha, phải nhờ đi thi được giải 1 cây viết mới mới bớt buồn).</p><p>Lớp 4, lần đầu tiên trong đời giải thưởng học sinh giỏi là 1 sấp vải trắng và sách vở. Ngày mình đi nhận phần thưởng cũng là ngày ba mất...</p><p>....</p><p>Tất cả chỉ còn lại trong mình là kỷ niệm, nhưng tại sao mình như chưa bao giờ quên bất kỳ một kỷ niệm dù là nhỏ nhoi...</p><p>...</p><p>Mình chưa bao giờ không khỏi tự hào về ba mẹ, về gia đình mình. Mẹ viết chữ đẹp lắm, ba còn viết chữ đẹp hơn nữa. Trong hàng trăm, hàng ngàn bức thư ba gửi cho mẹ, mỗi bức thư một nét chữ, một đặc trưng riêng, phong cách riêng và không hề lẫn lộn 1 nét nào. Bạn bè mình những ai chưa được thấy chữ ba mình đều không thể nào tưởng tượng được điều đó, ngoại trừ một số người thân thiết của mình.</p><p>Và trong những quyển nhật ký viết chung của ba mẹ, những dòng chữ yêu thương vẫn còn đấy, còn mãi với thời gian.</p><p>...</p><p>Hai đứa em gái của mình đều tiếp nối truyền thống đó, đều viết chữ rất đẹp. Nghĩ lại thương các em thiệt thòi, không được ở bên ba lâu như là mình. Chỉ còn mỗi mình mẹ dạy các em nên người....</p><p>...</p><p>Đã có lần mình nghĩ mai mốt sẽ cưới 1 anh viết chữ đẹp giống ba kia, nhưng duyên số mà, mình chả nói trước được gì. Chỉ mong rằng con gái mình lớn lên, dù có phải rèn luyện con, khuyến khích con, động viên con như thế nào, mình cũng muốn được làm một người mẹ tâm lý như là ba mẹ mình đã dạy dỗ mình, từ nét chữ của những tháng ngày đầu tiên....</p>Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-18427859428675812132010-12-29T11:20:00.002+07:002010-12-29T11:23:16.624+07:00Sắp đến tết rồi :)<p>Năm nay có quá nhiều tin mới đến với mình vào dịp cuối năm. Mọi việc đến một cách dồn dập cứ như là đã được hoạch định trước để xảy ra trong cuộc đời mình vậy. Ừ thì mình nào có biết làm sao, ngoài chấp nhận nó và đón nhận tất cả mà thôi.</p><p>...</p><p>Sau mấy tháng trăn trở, 2 vợ chồng mình cũng quyết định xây nhà. Mặc dù 2 đứa biết, và hoàn toàn tự hào là từ hai bàn tay trắng, sẽ làm nên vô số nợ :p nhưng rồi cũng phải đến lúc cho một sự kiện trọng đại một cái khởi đầu chứ nhỉ?</p><p>Đó, thế là xây nhà. (Đến giờ vẫn chưa xong, 1 tháng nữa mới được về nhà mới kia)</p><p>...</p><p>Chồng đổi công trình, đi làm xa hơn hẳn. Hôm nào cũng ra khỏi nhà lúc 6h sáng và có hôm về đến nhà đến tận đêm khuya. Thương chồng thật. Vất vả làm lụng để lo cho vợ <bây><cho></cho></bây>(bây giờ lo cả cho con nữa nè :p)</p><p>...</p><p>Vợ chuyển cty, về làm gần nhà. Mọi việc vẫn ổn và bình yên. Mà thật ra vợ cũng chỉ mong đến vậy thôi hà, không mơ mộng gì cao xa cả.</p><p>...</p><p>Rồi mình có tin vui :"> Tự dưng thấy con ngoan dễ sợ, không làm cho mẹ khổ từ những ngày tháng đầu tiên. Lại cũng thấy thương con vì con đến với ba mẹ khi mà ba mẹ đáng lẽ ra nên dành cho con nhiều thời gian hơn thế nữa. Tự dưng cảm thấy giống như là một phần tâm nguyện nào đó của mình chưa hoàn thành. </p><p>Mình cứ nghĩ là sẽ làm được nhiều, thật nhiều những điều đặc biệt, sẽ chào đón sinh linh bé bỏng của vợ chồng mình bằng tất cả những tình thương, sự quan tâm và cả điều kiện vật chất đầy đủ... Thế nhưng, những gì mình đã nghĩ và đã làm thì hoàn toàn không đi cùng nhau.</p><p>Quyết định tạm dừng học tập để có thể nghỉ ngơi thêm một chút, để có thời gian chăm sóc sức khỏe cho bản thân và cho cả bé yêu nữa. </p><p>Nhóc ạ, mẹ cảm ơn con rất nhiều vì con đã rất ngoan, rất rất ngoan cho đến thời điểm này con nhé! </p><p>Dĩ nhiên, là mẹ cũng cảm ơn ba của nhóc vì lúc nào cũng mang lại cho mẹ niềm hạnh phúc, sự bình yên, che chở và yêu thương. </p><p>Và mẹ hứa, sẽ cố gắng để trở thành một người mẹ tốt, một người mẹ hiện đại và là một người mẹ mà con lúc nào cũng thấy cần thiết trong đời. </p><p>...</p>Ba mẹ mong sớm đến ngày được gặp con, con nhé!Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-85589326405820153512010-12-14T17:32:00.002+07:002010-12-14T17:36:48.046+07:00My wayLâu lâu quởn up lời bài hát lên blog cho zui, cho đỡ vườn không nhà trống.<br /><br />And now, the end is near,<br />And so I face the final curtain.<br />My friends, I'll say it clear;<br />I'll state my case of which I'm certain.<br /><br />I've lived a life that's full -<br />I've travelled each and every highway.<br />And more, much more than this,<br />I did it my way.<br /><br />Regrets? I've had a few,<br />But then again, too few to mention.<br />I did what I had to do<br />And saw it through without exemption.<br /><br />I planned each charted course -<br />Each careful step along the byway,<br />And more, much more than this,<br />I did it my way.<br /><br />Yes, there were times, I'm sure you knew,<br />When I bit off more than I could chew,<br />But through it all, when there was doubt,<br />I ate it up and spit it out.<br />I faced it all and I stood tall<br />And did it my way.<br /><br />I've loved, I've laughed and cried,<br />I've had my fill - my share of losing.<br />But now, as tears subside,<br />I find it all so amusing.<br /><br />To think I did all that,<br />And may I say, not in a shy way<br />Oh no. Oh no, not me.<br />I did it my way.<br /><br />For what is a man? What has he got?<br />If not himself - Then he has naught.<br />To say the things he truly feels<br />And not the words of one who kneels.<br />The record shows I took the blows<br />And did it my way.<br /><br />Yes, it was my way.Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-55387882344549931712010-12-13T10:42:00.002+07:002010-12-13T10:53:53.495+07:00Ghiền sách.Dạo này mình ghiền sách trở lại.<br />Có khi rảnh rỗi quá mình lại đâm hư đốn mất thôi. Hihi, nhưng thôi kệ, ghiền gì chứ ghiền sách là mình chịu à nha.<br />Nhưng khổ nổi mình ghiền sách tức là mình ghiền đi mua sách và lại đọc ngấu nghiến :(( mà như thế thì lại bỏ bê một cơ số những thứ khác... Ặc ặc ặc.<br />Chồng thì không phản đối gì nhiều, vì vợ chỉ ở nhà đọc sách, lâu lâu đi tụ họp bạn bè lại tha lôi về 1 túi cũng 5,6 quyển dày cộp, rồi lại đặt target, lên mục tiêu đọc trong bao lâu.<br />Haiz, khổ vậy đấy chứ.<br />Đã thế còn đi kêu gọi bạn bè, đồng bọn nhà nhà đọc sách, người người đọc sách, cái kiểu như là mỗi khi mình bị dính virus nào thì ráng mà phát tán cho bạn bè hết vậy (tội lỗi, tội lỗi vô cùng)<br />...<br />Nhưng sách thì ai chả ghiền, nhất là công nghệ hiện nay, sách nào in cũng đẹp, đọc cũng sướng và mua cũng tốn tiền :D<br />...<br />1 tháng nữa là dọn về ổ mới ở. Mình đang mong đợi đây. Tủ truyện, sách của mình, và cả cái tủ len của mình nữa, sẽ được sắp xếp gọn gàng, mình sẽ lại từ từ mà sưu tập tất cả những thứ mình yêu thích vì ít nhất đã có nơi để tàng trữ rồi cơ mà :D HeheheeTrần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-44759219189838387342010-11-24T11:30:00.003+07:002010-11-24T11:37:21.664+07:00My happy frog.For Sue, my dearest friend in Malay!<br /><br />When I first searched for free patterns of any kinds of frogs, I found your free pattern. The frogs you made are so cute. I even love the decoration, their clothes and everything that goes together with them.<br /><br />After having that pattern, I do not hesitate to make one for my colleague. She turned out as cute as she's supposed to be. I love your pattern Sue. Thanks so much for your kindness. It's so easy to follow and I hope that you will keep doing a great job.<br /><br />When I first made this frog, I didn't mean to join any Give-away. Just because I love that frog, and I made it :)<br />Hehe, but now the time comes, I of course am very eager to join your Giveaway this time.<br /><br />This is the frog I first made:<br /><br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEilirJI5nf1mY86Xon8EvKU7K1Z7WyR1ADWzfjC8Hdkq8Nw7bzF0EXkRJVOXUKFtdMF0CaG57_lUiXcItaEur2EnLwghe2nm3jSOCQPKpBqTDQn_dSgpUycHkz92wS8_Ii8XZjusS7GHDE/s1600/35943_133192723390482_100000992645251_166999_8366335_n.jpg"><img style="display: block; margin: 0px auto 10px; text-align: center; cursor: pointer; width: 300px; height: 400px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEilirJI5nf1mY86Xon8EvKU7K1Z7WyR1ADWzfjC8Hdkq8Nw7bzF0EXkRJVOXUKFtdMF0CaG57_lUiXcItaEur2EnLwghe2nm3jSOCQPKpBqTDQn_dSgpUycHkz92wS8_Ii8XZjusS7GHDE/s400/35943_133192723390482_100000992645251_166999_8366335_n.jpg" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5542970397741726290" border="0" /></a><br />Here are my frog and my friend's frog:<br /><br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhSP9LSJR62fasLqXeadAhPdR2LuVHug9dRTQB91jCQYgqyg6GVL1akAJtHH_kM1i9Ga2lhpeGNl-0FFO3wodmjG8sLEzflRn7Nzds5p2TsVS955Ik9CrHC4EJWe0Tq53naKiwKhrWkbOI/s1600/40403_134153583294396_100000992645251_171487_1217600_n.jpg"><img style="display: block; margin: 0px auto 10px; text-align: center; cursor: pointer; width: 400px; height: 300px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhSP9LSJR62fasLqXeadAhPdR2LuVHug9dRTQB91jCQYgqyg6GVL1akAJtHH_kM1i9Ga2lhpeGNl-0FFO3wodmjG8sLEzflRn7Nzds5p2TsVS955Ik9CrHC4EJWe0Tq53naKiwKhrWkbOI/s400/40403_134153583294396_100000992645251_171487_1217600_n.jpg" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5542970502922147282" border="0" /></a><br /><br />Happy crocheting!<br /><br />PhuongTrần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-40689156115820941782010-11-22T15:26:00.002+07:002010-11-22T15:53:03.570+07:00First day at new company!After relaxing at home (though they were just 2 days), I'm at work again.<br />Well, about my very first day at my new company, nothing's special actually except for the great and warm welcome from my new colleagues. I appreciated it much :x<br />....<br />I hope that this will be a good start for me... I will definitely try my best!Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-73480139622397709822010-11-11T11:33:00.002+07:002010-11-11T11:41:15.251+07:00Sắp nghỉ rồi nè!Tự nhiên thấy mình hư, hư dễ sợ luôn.<br />Sắp nghỉ làm rồi nên đâm ra làm biếng, chểnh mảng công việc, chả thèm viết report, update document...<br />Ừ thì sắp nghỉ rồi nè, sao vẫn chưa có cảm giác chia xa cty, nơi mà mình đã gắn bó 2 năm 7 tháng... Hay là mình đã lên level "bơ" rồi, những chuyện như thế này có đáng chi mà lưu luyến <img class="emoticon" src="http://us.i1.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/14.gif" alt="marah" title="marah" /><br />...<br />Tuần sau nữa là hết, sẽ không còn ai phải càm ràm mình sao mà bày trên bàn nào là hoa voan, nào là thú bông, um bi xùm hùm bà lằng đồ ăn, kẹo bánh nữa...<br />Tuần sau nữa là hết, mỗi sáng ngủ dậy phải đấu tranh tư tưởng là đi làm sớm hay đúng giờ...<br />Tuần sau nữa là hết, gặp gỡ các gương mặt quen thuộc, cả cái hội tám xuyên lục địa...<br />...<br />Tuần sau nữa là hết!<br />...<br />Monday morning!<br />Mình sẽ bắt đầu mọi thứ ở một nơi hoàn toàn mới...<br />Mình sẽ ít nhất có một chút thay đổi, đưa mình vào những khuôn khổ mới...<br />Mong đợi, hi vọng và...<br />...<br />Hurray, sắp nghỉ rồi nè :))Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-14965880148274630802010-10-29T11:02:00.002+07:002010-10-29T11:05:50.005+07:00Quyết định sai lầm.Đến giờ mình hoàn toàn có thể khẳng định đó là một quyết định hết sức sai lầm của mình.<br />...<br />Đúng là chẳng có ai dại như mình cả, tự chuốc cái khổ, cái khó về thân :D<br />Cũng may là mình sớm nhân ra được điều đó và cũng sẵn sàng đánh đổi để có được một sự thay đổi theo chiều hướng tốt hơn cho mình.<br />...<br />Dĩ nhiên, ở một mức độ nào đó, mọi người ngoài cuộc không hiểu được nhưng mình, người trong cuộc, hiểu rõ hơn ai hết điều đó.<br />...<br />Mong ngày ấy sớm đến để mình không còn bị dằn vặt mãi thế này nữa.<br />...<br />Và hi vọng, quyết định kế tiếp của mình, sẽ không làm cho mình thất vọng và hoài nghi về nó nữa.<br /><br />Cố gắng lên mình nhé! Sẽ qua mau thôi :)Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-60769042387550251212010-10-27T13:53:00.002+07:002010-10-27T13:57:15.058+07:00HaizĐúng là đời thay đổi khi chúng ta thay đổi.<br />Mới mở đầu entry mà đã than thở, rồi lại đưa ra 1 câu nói hùng hồn như vậy!<br />Dạo này mình lười viết blog thiệt. Cũng không hẳn là quá lười, nhưng lại bận rộn với công việc, chán nản với nó và chán nản.<br />Người thì mệt mỏi vì một số lý do khách quan, công việc yêu thích thì không đem lại hứng thú, chán cái cảnh người đời cứ sống mà chỉ biết làm sao để tốt cho chính mình... Mà suy đi nghĩ lại thì việc mình đang làm cũng chỉ vì muốn tốt cho chính mình đấy thôi!!! Khó hiểu<br />Haiz, vậy đi.<br />Đã tự hứa là tâm trạng phải thoải mái thì tốt cho con. Nhưng đầu óc lúc nào cũng mụ mị thế này... Nguy hiểm thật :D<br />Thôi, giải stress gấp :D Chiều nay về sớm chơi thôi :))Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-27473469537574157372010-10-18T14:13:00.001+07:002010-10-18T14:13:09.687+07:00Ôi mệt!Mệt, mệt thật. Chưa bao giờ vừa lười, vừa mệt nhiều như hôm nay hết trơn. HuhuhuTrần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-8349559737142396395.post-86179976163460821842010-10-13T13:34:00.003+07:002010-10-13T13:42:24.136+07:00Ngày ấy, rồi cũng đến!Ngày ấy, rồi cũng đến...!!!<br />Cái ngày mà vốn dĩ mỗi khi nghĩ đến em sẽ thấy có thật là nhiều cảm xúc chờ đợi để có thể tuôn trào.<br />Cái ngày mà bình thường thì ai cũng hỏi thăm, khi mà nó đến tự nhiên em lại thấy mình bình thản đến như vậy.<br />...<br />Có lẽ tại mọi việc đến một cách dồn dập, ồ ạt quá... Trong khi em còn mãi suy nghĩ đến những chuyện tận đẩu tận đâu...<br />...<br />Dạo này không có cảm xúc để viết một cái gì hết. Chán nhỉ?Trần Ngọc Uyên Phươnghttp://www.blogger.com/profile/14123955320028519600noreply@blogger.com0