Quyết định sai lầm.

Đến giờ mình hoàn toàn có thể khẳng định đó là một quyết định hết sức sai lầm của mình.
...
Đúng là chẳng có ai dại như mình cả, tự chuốc cái khổ, cái khó về thân :D
Cũng may là mình sớm nhân ra được điều đó và cũng sẵn sàng đánh đổi để có được một sự thay đổi theo chiều hướng tốt hơn cho mình.
...
Dĩ nhiên, ở một mức độ nào đó, mọi người ngoài cuộc không hiểu được nhưng mình, người trong cuộc, hiểu rõ hơn ai hết điều đó.
...
Mong ngày ấy sớm đến để mình không còn bị dằn vặt mãi thế này nữa.
...
Và hi vọng, quyết định kế tiếp của mình, sẽ không làm cho mình thất vọng và hoài nghi về nó nữa.

Cố gắng lên mình nhé! Sẽ qua mau thôi :)

Haiz

Đúng là đời thay đổi khi chúng ta thay đổi.
Mới mở đầu entry mà đã than thở, rồi lại đưa ra 1 câu nói hùng hồn như vậy!
Dạo này mình lười viết blog thiệt. Cũng không hẳn là quá lười, nhưng lại bận rộn với công việc, chán nản với nó và chán nản.
Người thì mệt mỏi vì một số lý do khách quan, công việc yêu thích thì không đem lại hứng thú, chán cái cảnh người đời cứ sống mà chỉ biết làm sao để tốt cho chính mình... Mà suy đi nghĩ lại thì việc mình đang làm cũng chỉ vì muốn tốt cho chính mình đấy thôi!!! Khó hiểu
Haiz, vậy đi.
Đã tự hứa là tâm trạng phải thoải mái thì tốt cho con. Nhưng đầu óc lúc nào cũng mụ mị thế này... Nguy hiểm thật :D
Thôi, giải stress gấp :D Chiều nay về sớm chơi thôi :))

Ôi mệt!

Mệt, mệt thật. Chưa bao giờ vừa lười, vừa mệt nhiều như hôm nay hết trơn. Huhuhu

Ngày ấy, rồi cũng đến!

Ngày ấy, rồi cũng đến...!!!
Cái ngày mà vốn dĩ mỗi khi nghĩ đến em sẽ thấy có thật là nhiều cảm xúc chờ đợi để có thể tuôn trào.
Cái ngày mà bình thường thì ai cũng hỏi thăm, khi mà nó đến tự nhiên em lại thấy mình bình thản đến như vậy.
...
Có lẽ tại mọi việc đến một cách dồn dập, ồ ạt quá... Trong khi em còn mãi suy nghĩ đến những chuyện tận đẩu tận đâu...
...
Dạo này không có cảm xúc để viết một cái gì hết. Chán nhỉ?

Khinh suất!

Thế mới thấy mình khinh suất thật. Sao mà lại có thể như thế chứ?
Cứ nghĩ mọi chuyện đã ổn, và mình lúc nào làm chủ được tình thế. Cứ nghĩ là như thế đã hay lắm rồi, và kết quả sẽ như mình mong đợi. Nhưng cho đến những giây phút này, cho đến khi bạn bè hỏi những câu hỏi nhỏ làm mình giật mình, suy nghĩ. Phải chăng mình đã quá khinh suất khi có quyết định vội vã như thế?
...
Cái gì đến sẽ đến, và cái gì thuộc về mình sẽ rồi cũng trở về với mình thôi. Mình không nên suy nghĩ nhiều nữa.
...
Nhiều lúc đến phát hoảng đến sự quyết đoán của mình. Ừ thì bảo thủ, cứng đầu, ngoan cố hay là gì gì nữa, mình cũng sẽ như vậy thôi hà.
Nhất định là sẽ không để xảy ra bất kỳ một lần nào nữa khinh suất như thế!!!!takbole