Giờ thể dục. Cả đám học trò lớp 12A lục tục kéo xuống sân.
Thầy Huân, đảm nhiệm bộ môn thể dục, còn rất trẻ. Có lẽ thầy còn sót lại nhiều tính cách học trò nên giờ thể dục của thầy rất thoải mái . Thầy nói rằng thể dục thể thao giúp con người khỏe mạnh, yêu đời do đó học thể dục phải vui vẻ, không gượng ép. Giờ thể dục của thầy chủ yếu là vui chơi, hoạt động hứng thú. Thầy rất gần gũi học trò nên đám học trò rất mến thầy và xem thầy như anh trai .
Sáng nay, thầy đứng ở góc sân, trao cho lớp trưởng cái còi và dặn : "Em cho các bạn khởi động, thầy lên văn phòng có chút chuyện".
Lớp trưởng Khoa cầm còi thổi hoét hoét rồi dõng dạc :
- Bốn hàng dọc tập hợp.
Có tiếng the thé ở góc phải :
- Nhìn trước... thẳng. Nhìn sau ... méo . Ở giữa lộn xộn.
Có tiếng khúc khích, có tiếng phàn nàn. Đủ mọi hỉ, nộ, ái, ố. Thằng Khoa phải ra quyền lớp trưởng :
- Các bạn im lặng. Bạn Nga không được ăn... đậu phộng. Vừa mất trật tự vừa xả rác... mất vệ sinh. Hải, bạn làm gì đó ? Thôi cái trò dán đuôi nghe chưa !
Nghe tới chuyện dán đuôi, đứa nào cũng ái ngại đưa tay sờ lưng áo . Nhỏ Vân dường như chưa yên tâm bèn quay lại hỏi Huy cận :
- Ê, coi dùm áo tui có cái gì không ?
- Áo không có nhưng trên đầu thì có.
- Lấy xuống dùm đi !
- Lấy gì được.
- Cái gì vậy ?
- Tóc.
- Vô duyên !
- Ngoài ra còn có một thứ nữa .
- Gì ?
- Cái nơ màu hồng.
- Ừa, tui mới mua ở chợ Kim Biên đó, năm ngàn rưởi lận, đẹp hôn ?
- Đẹp, nhưng mà ý tôi không nói cái nơ .
Nhỏ Vân bắt đầu bực mình :
- Đủ rồi nghen, ông làm gì cứ vòng vo hoài vậy ?
- Tui muốn nói có-con-sâuđdang-bò-trên-cái-nơ .
Một tiếng "Á" lanh lảnh vang lên. Nhỏ Vân hoảng hốt nhảy tưng tưng.
Lúc này Huy cận mới ra tay nghĩa hiệp bốc con sâu ra . Ngay lập tức, hình ảnh con sâu được chuyền đi cho mỗi người chiêm ngưỡng một tí. Con sâu đi đến đâu, lũ con gái dạt ra đến đó.
Lớp trưởng lại hét lên :
- Yêu cầu các bạn bỏ con sâu xuống. giờ thể dục chứ không phải giờ bắt sâu .
Thằng Phúc đưa tay :
- Tôi có ý kiến. Đề nghị đưa con sâu trở về vị trí ban đầu .
- Đồng ý ! Đồng ý !
Nhỏ Vân hốt hoảng la oái oái . Hai tay nó ôm chặt cái nơ trên đầu .
Trong lúc con sâu đang trên hành trình trở về vị trí cũ thì thầy Huân trở lại :
- Các em khởi động xong chưa ?
Lớp trưởng gãi đầu :
- Dạ ... chưa !
- Sao vậy ?
- Dạ thưa thầy, tại ... con sâu ...
- Em nói con sâu nào ? - Thầy ngạc nhiên.
- Dạ, chuyện dài lắm. Mới đầu là vầy, con sâu đu trên cây không biết tại sao lại rớt trúng đầu bạn Vân. Bạn Huy mới lấy ra đưa cho bạn Trường coi, bạn Trường ngắm nghía rồi thử... đặt lên áo bạn Nga . Bạn Nga không hề hay biết đến khi con sâu bò lên cổ, thấy nhột bạn giật nó ra rồi hoảng hốt quăng lên đầu bạn Châu . Bạn Châu ...
Thầy sốt ruột ngắt :
- Thôi được rồi, tôi chỉ muốn biết lỗi tại ai ?
- Dạ, tại ... con sâu ạ !
Cô Bí (bí thư) đưa tay phát biểu :
- Thưa thầy, theo em, lỗi này do bạn Vân, ai biểu bạn đứng đó cho con sâu rớt vô đầu (!)
Vân la lên :
- Ê, nói kỳ vậy ? Làm sao tôi biết có con sâu nào treo trên cây mà phòng hờ.
Đột nhiên nhỏ Vân quay qua Huy cận, đưa ngón tay xỉ vào trán hắn, sém rớt mắt kiếng :
- Tại ông nè, ai biểu ông bốc nó xuống làm chi, để nó... cắn tui chết cho rồi !
Cô nàng bắt đầu thút thít :
Huy cận quay sang thằng Trường :
- Tao đưa mày con sâu để coi chơi, ai biểu mày để lên áo con Nga cho có chuyện ?
Trường phân bua :
- Không phải tại tao . Tao chỉ để con sâu đen lên áo trắng để... nghiên cứu sự tương phản màu sắc thôi . Tại con Nga bốc quăng qua con Châu ...
Cứ cái kiểu "không phải tại anh cũng không phải tại em" này mà sự việc bắt đầu trở nên rắc rối . Đột nhiên lớp trưởng Khoa lên tiếng :
- Dạ thưa thầy, tất cả là lỗi tại em, tại em quản lý không tốt.
Thầy Huân lắc đầu :
- Không, lỗi tại thầy . Thầy đã bỏ lớp đi trong mấy phút đầu tiên, những phút mà rất cần sự ổn định...
Nhỏ Vân đã bớt thút thít, có lẽ cô bé đã suy nghĩ lại .
- Dạ, lỗi tại em, lẽ ra em phải nhìn xung quanh trước khi đứng.
Thằng Huy vội vã nhận tội :
- Không, bạn Vân không có lỗi, lỗi do em, nếu em không đưa con sâu cho bạn Trường thì chắc không đến nỗi nào .
Thằng Trường cũng không chịu thua :
- Lỗi tại em, theo lẽ em không nên nghiên cứu sự tương phản màu sắc không đúng lúc như vậy .
Nga xúc động nói :
- Còn em, đáng lẽ em phải bình tĩnh bốc con sâu để xuống đất chứ không phải quăng mất trật tự như vậy .
...
Tình hình càng trở nên quyết liệt hơn vì ai cũng đòi nhận lỗi phần mình.
Thầy Huân, như một vị quan tòa đầy công minh, thầy phán :
- Tôi nghĩ ra rồi, tội phạm chính là con sâu, đích thị là con sâu . Nó là đầu mối của mọi sự rắc rối .
Cả lớp nhao nhao :
- Phải treo cổ nó lên.
- Xử chém trước.
- Không được, chém rồi làm sao treo cổ.
- Treo cổ nó chết ngắt rồi chém làm gì ?
Vũ - cán sự Hóa lên tiếng :
- Cho nó một tí axít clohydric.
Thông - cán sự Lý bác bỏ :
- Ta nên dùng một hòn đá chọi nó. Lực của bàn tay hợp với trọng lực sẽ tạo thành một lực khá mạnh và làm thân thể nó "biến dạng dẻo".
Cán sự Sinh xin có ý kiến :
- Để tôi nghiên cứu nó rồi giết cũng chẳng muộn.
Trúc Quỳnh - cán sự Văn nói :
- Để "giải quyết vấn đề" rắc rối và phức tạp này, ta không thể cứ nhìn một chiều được. Ta cần nhận thức được nguyên nhân và hậu quả của vụ việc, ta cần phải có tinh thần nhân đạo ... Vì vậy, tóm lại, ta nên đề ra mức án nhẹ nhàng thôi nhưng phải thật thấm thía ...
Trong lúc mọi người đang tìm hình phạt xứng đáng cho con sâu thì thủ phạm chính ấy đã lẻn đi ngõ nào mất tiêu .
Chuông reo hết giờ ra chơi . Cả đám học trò kéo nhau qua căn-tin. Và chuyện con sâu cũng trôi vào quên lãng bởi vì họ đang bận xử lý những trái ổi, những gói ô mai hấp dẫn hơn nhiều
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
hihi :D. Cách đây khoảng hơn chục năm anh khoái mấy cái thể loại truyện này lắm, hihi, truyện con nít giận hờn học trò, đọc thấy dễ thương.
Quay đi quay lại thấy mình già wá là già rồi!
Vừa coi hình bé Ty chuẩn bị đám cưới ai đó, nhìn bé thấy quen quen, ko biết gặp đâu rùi! Vấn đề là nhìn ngố ngố, dễ thương thiệt, kakakaka!
Dzui dzẻ đi em!!!
Đăng nhận xét