Sáng nay online như bình thường, và mở blog... Thấy bạn Yến post 1 entry về bài "I don't want to miss a thing" thay cho cảm xúc của bạn í bi giờ... Tự nhiên thấy nhớ lại những ngày xưa... Lôi ra viết vài dòng về bài nì vì dù dzì nó cũng là một trong những favorite songs của mình mừh.
Nhớ lại hồi cấp 2 ghê vậy đó… Ngày đó chập chững nghe nhạc quốc tế… Thể loại nào cũng nghe, bài nào mới là nghe ngấu nghiến… Đói nhạc kinh khủng… Thời đó, thậm chí mình còn k có cả máy cát-sét nữa, toàn là đi nghe ké nhà Nhi... Hai đứa cùng tuổi, học cùng trường, cùng thích nhạc, cùng xuất phát điểm... và Nhi nó hơn mình ở chỗ, nó có máy cát-sét...
Không phải là mình k có, mà máy nhà mình "xịn" quá, "xịn" ve sầu kêu ve ve luôn... Chỉ mở được đài, không mở được tape... Cho nên tất cả âm nhạc đối với mình, là từ MTV Most Wanted mà ra thôi...
Chưa bao giờ bỏ 1 chương trình MTV nào trên đài, và cả trên TV nữa... Hồi đó ấn tượng hơn là có chương trình dạy tiếng anh qua các bài hát í... --> Cho nên mới có dịp coi video clip chứ còn không là mù mịt...
Cũng đơn giản là nhà mình k có đầu máy video, cho nên, háo hức lắm mỗi khi qua nhà bạn Hiền lag coi ké Backstreet Boys hát Getdown, ôm riết cái TV khi dạy đi dạy lại bài "Please forgive me" của BA....
Một thời gian nghe nhạc, mạy mọ mà nghe, và mình học từ mẹ... Mẹ thuộc rất nhiều nhạc quốc tế lời việt... Phải công nhận mẹ có trí nhớ thật tuyệt vời, mà cho đến bây giờ vẫn thế mẹ nhỉ? Kiến thức về âm nhạc của con không thể nào sánh với mẹ được... Con chỉ biết thích nghe và thích hát thôi.. Còn mẹ, mẹ còn biết cả đàn và hát, thuộc nhiều bài hát kinh khủng... --> Con gái cũng cố gắng lắm, nhưng giờ chỉ được cái là thuộc nhiều bài hát tiếng anh thôi... Hihi
Từ hồi lớp 6, thấy các bạn trong lớp chuyền tay nhau tập bài hát tiếng anh... Mình còn bĩu môi, ôi, mí cái thứ xa xỉ!!! Ở nhà nghe ca nhạc thiếu nhi, đọc truyện tranh cho tâm hồn tươi trẻ --> Hồi nhỏ dốt AV là thế ????
Thế mà, từ ngày gặp BA, mình đã kết BA và quyết tâm nghe nhạc quốc tế một cách âm thầm, lặng lẽ... Bởi lẽ, tụi bạn mà biết chắc sẽ cười mình vì mới ngày nào đây, mỗi lần thấy tụi nó bàn bạc nháo nhào bởi video clip mới, săn lùng poster đẹp của Nick Carter hay BoyZone là mình lập tức nhấn nút... Escape cho nó đẹp giời, nghe chi mí thứ văn hóa ngoại lai í --> Đúng là "Bản chất nông thôn, tâm hồn cây lúa" như bạn Tèo nói í...
Rồi cái ngày mình nghe bài hát nì nè, vào 1 buổi tối chủ nhật, 9h... Bài "I don't want to miss a thing" xếp hạng 1. Éc, nghe như là j đó... Hồi đầu ghét kinh... Thế mà, đài phát đi, ti vi phát lại... Phải cho đến một ngày đẹp trời khác, tự nhiên tâm trạng bồi hồi khi nghe bài này... Ừh thì mình đã thích nó, chẳng cần có một lý do gì chính đáng... Chỉ là tự mình đã thuộc nó vì đã nghe quá nhiều, đã trở nên quen thuộc và thấm những ca từ, những giai điệu ấy...
Nhạc càng ngày nghe càng nhiều, nhưng mỗi lần nghe lại bài này vẫn thấy nhớ... Nhớ thằng Kiềm mỗi lần nó nói thích nghe mình hát cho nó bài "Heal the world" và bài này... Nhớ những tháng ngày êm đềm thời phổ thông... Nhớ những lúc mình và Hạnh Liên cùng nghe nhạc, cùng đi tìm mua đĩa Aerosmith... Ôi nhớ quá những ngày đã qua... Và mình biết... Sẽ chẳng bao giờ trở lại được nữa, những ký ức trong trẻo một thời!!!!
Cho nên, ngay cả khi mình đang hạnh phúc trong tình yêu, bình yên trong tình cảm gia đình, hay cố tỏ ra vui trong những mối quan hệ bạn bè, thực sự, sẽ vẫn mãi là "I don't want to miss a thing"
0 nhận xét:
Đăng nhận xét