Please forgive me - Bryan Adams.

Ắt hẳn trong những người nghe nhạc quốc tế chúng ta, đặc biệt là những bạn nữ thích lãng mạn, mê rock ballad như em thì bài này không có gì là lạ hen.
Lần đầu tiên em nghe nhạc quốc tế là những năm học cấp 2, bắt đầu là lớp 8 thì phải. Nhưng nói chung phong trào nghe nhạc quốc tế ở quê em hồi ấy cũng rộ lên nhiều lắm, mới học lớp 6, lớp 7 là đã thấy các bạn chuyền tay nhau quyển những bài hát quốc tế chọn lọc và thịnh hành rồi. Í mà cái hồi đấy, tức là lớp 6, lớp 7 em vẫn nghe nhạc thiếu nhi, coi phim hoạt hình :D Nói ra cũng chẳng có gì mắc cười cả, tâm hồn trong sáng mà peace
Dạo em học lớp 8 thì Backstreet Boys nổi như cồn với Nick Carter đẹp giai được bao em gái ái mộ, nhà em nào cũng dán đầy poster của các chàng, nào Nick, nào Ronan Keating nào Steve, lâu hơn 1 chút thì có thêm The Moffats, Gil, hay các giọng ca nữ nổi tiếng Celine Dion, Mariah Carey, Madonna. Hồi đấy em đang đi luyện thi học sinh giỏi văn cấp tỉnh, và chơi nhóm bạn toàn là trùm nhạc quốc tế. Nhỏ Hiền hồi đó hát nguyên cả bài "La Isla Bonita" hay thiệt hay làm em cứ thích mãi, chị Tú Quỳnh thì cũng xịn lắm, rồi thì Đức Ba - cái gì cũng biết... Ặc ặc, mỗi lần họp nhóm, mọi người cứ mở "Get down" là em chui vô giường ngủ, mỗi khi bàn tán mà nói tới nhạc là em ngáp ngắn, ngáp dài! Ngộ thiệt!
Trong nhóm ai cũng bảo là em ngông, nhạc quốc tế hay thế mà không chịu nghe. Hihi, ừ thì tại em nghe có hiểu gì đâu mà bảo vậy nè. Nhưng mà nghĩ cũng vui vui, hồi ấy, ai cũng tranh nhau nghe nhạc mà em lại chẳng thèm a dua tập nghe, em cứ trung thành với ca nhạc thiếu nhi, với cả nhạc Trịnh... Vậy mà, bài hát đến với em đầu tiên, một bài hát quốc tế đầu tiên mà em cảm nhận được mình xúc động như thế nào và làm cho em bắt đầu mê nhạc quốc tế đó là bài "Please forgive me".
...
Một lần tình cờ mở tivi xem, ngày xưa ở quê thì chỉ có mà VTV1, VTV3 hồi đó cũng chưa phủ sóng nhiều nữa là, còn VTV2 thì cũng chập chờn lắm, em lại gặp chương trình "Dạy tiếng Anh qua các bài hát". Và bài hát hôm đấy chương trình dạy, dĩ nhiên là bài "Please forgive me". Em vừa nghe giảng nghĩa bài hát, vừa chép lyric như cái máy vậy. Vô hình những ca từ cứ từ từ thấm vào em, em chưa bao giờ thấy được là một bài hát tiếng Anh lại có thể làm em thích đến thế.
Hàng tuần, cứ vào 4h chiều thứ 5 là em lại mở tivi, bật sang chương trình VTV2 để học các bài hát. Sau bài "Please forgive me" là một số bài nổi tiếng khác "Green fields", "Love story", "The sound of silence", một số bài của MLTR...
...
Từ ngày "ngộ" ra là em cũng thích nghe nhạc quốc tế, em bắt đầu nghe ngấu nghiến. Em nghe tất tần tật các chương trình ca nhạc trên Radio, MTV theo yêu cầu, bắt đầu tìm hiểu về nhạc quốc tế, xuất xứ, tiểu sử của các thành viên ban nhạc và chép lời bài hát. Hàng tuần, mỗi khi có Hoa học trò số mới, em lại lăng xăng mượn các bạn để chép lại 1 bài hit nào đó của MTV, để cập nhật thông tin âm nhạc. Hehe, nghĩ lại cũng thấy lạ. Tự nhiên em giật mình nghĩ sao lúc trước mình lại cổ hủ thế, ai đời người ta mở nhạc nghe còn mình kiếm chỗ ngủ :D
...
Bởi thế, em cũng đã từ là 1 fan girl chính hiệu, nghĩa là em cũng sưu tập, em cũng dán poster đầy nhà. Mà em làm gì có tiền mua poster xịn, mua báo để cắt ra đâu. Em chỉ mua mấy poster rẻ tiền thôi, hình ảnh lượm lặt ở mấy tờ HTT cũ. Và em được bạn tặng poster của Bryan Adams. :D
Băng đĩa thì còn gay cấn hơn. Nhà em chỉ có mỗi cái catsette còm, em phải cố gắng phấn đấu mãi mới được học sinh giỏi để lấy tiền ấy mua 1 cái máy catsette về nghe nhạc í chứ, không thì toàn đi nghe ké nhà bạn Nhi. Giá mà hồi xưa có internet như bi giờ thì có lẽ tốc độ update nhạc nhẽo của em cũng được nâng lên đáng kể. Giá mà hồi xưa em nghe được 99.9Mhz, những ca khúc bất hủ lúc 10h đêm chủ nhật hàng tuần thì em cũng chắc là không kỳ thị nhạc quốc tế như hồi đầu đâu...
...
Bây giờ thì... em nghe cả nhạc quốc tế cũ và mới. Ca sĩ yêu thích thì đầy rẫy nhưng thần tượng âm nhạc trong em thì chỉ có một. Em vẫn yêu thích hình ảnh BA ôm cây Guitar chơi Unplugged, vẫn thích BA lúc hát, trông thật phong trần và lãng tử, cả cái dáng ngồi ôm đàn, khi thì cây guitar điện trong phòng thu...
...
Bởi vậy, em mong có một ngày em được đến Canada, đến Toronto...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét