Cảm nhận từ một quyển sách.

Từ ngày đọc sách thành một thói quen, hay đọc truyện tranh ngấu nghiến chả mấy khi nghiền ngẫm suy nghĩ thì em cũng không còn để ý mấy đến cấu trúc và cách trình bày cũng như tâm huyết thực sự của tác giả viết sách.

Em biết là mình sống vội, là em đi tìm những cái mình cần trong sách, những thông tin có mục đích cụ thể. Cho nên, em đã quên đi cái cảm giác mỗi khi cầm một quyển sách em thích đọc lời nói đầu như thế nào ở tuổi 15, em cũng mất dần cảm xúc khi cầm tờ hoa học trò lên và phấn khích với mục trò chuyện đầu tuần trong mỗi số báo.

Vì thế, cho nên, đừng ai hỏi em rằng tác giả ấy viết hay không, cách hành văn như thế nào. Em chai sạn cả rồi. Đầu óc giờ ngôn ngữ đơn giản riết cũng thành quen, không thể nào dùng từ hoa mỹ, cũng không thể dung nạp những đoạn miêu tả, sướt mướt hay là đậm chất văn học nữa. Èo ui, dù sao em cũng đã từng là học sinh giỏi văn nhá, bi giờ nghĩ lại cũng thấy hổ thẹn kinh đi được. Ta nói ai mà chả có lúc bão hòa thông tin, bão hòa cảm nhận. Ờ thì em cũng đâu phải ngoại lệ đâu hen.

Em biết là thói quen đọc của em thiệt là tai hại, ít nhất là với cái sự học tiếng Anh của em. Em toàn đọc lướt, lấy ý chính cho nên khi mổ xẻ một vấn đề, em chả bao giờ tường tận như các bạn khác. Haiz, rồi khả năng tư duy, xâu chuỗi, tổng kết, phân tích, đánh giá một vấn đề cũng dần dần tệ đi. Em bế tắc khoảng này lắm í, phải tìm mọi cách để khắc phục nhược điểm to đùng này, mà tìm hoài chưa có ra.
...
Công việc, rồi thì học hành, buộc em phải tiếp xúc nhiều với những quyển sách. Khi thì là document, lúc thì sách, rồi thì tài liệu tham khảo, tài liệu học tập, tài liệu thi cử... đặc biệt là 100% tiếng Anh. Thiệt là khổ thân cho con bé. Đọc tiếng Việt đã lười là vậy, cầm quyển sách ISTQB lên là lăn ra ngủ, thấy cái Test plan là ngáp vắn ngáp dài!!! Hihi, sau 1 tháng thi ISTQB, đã trở nên bớt sợ sách, đọc Test plan hoài riết cũng thành thói quen, đỡ thấy khủng hoảng tinh thần...
...
Nói túm lại là em có rất là nhiều cái ám ảnh và cảm xúc khi đọc bất kỳ quyển sách nào.
Hehe, nãy giờ dài dòng quá, em là em đang muốn nói tới cảm xúc của em khi đọc quyển CMMI Dev í ạ.
...
Sách dày khoảng 550 trang, sếp dặn em về ngâm cú khoảng 1 tuần thôi nhé, sau đó meeting với sếp để coi em mần ăn làm sao, kiểm tra khả năng Reading cũng như Communication của em. Oe, em thấy khủng bố quá. Nhẩm sơ sơ cho con số sơ bộ, mỗi ngày em phải đọc khoảng vị chi ít ỏi gì cũng ngót nghét 100 trang, chưa kể phải note lại ý chính, liên kết các sự kiện và thuộc lòng các process loằng ngoằng. Huhu, thiệt là quá sức em mà. Một cảm giác thiệt nặng nề, cứ y như là những ngày đầu đọc sách ISTQB vậy. Thế nhưng, cái hay là ở chỗ nhưng này nè. Em lại đang crazy cực độ vì quyển sách này đấy. Bởi vì cách mà tác giả quan tâm đến đối tượng đọc sách, cách tác giả phân loại và hướng dẫn người đọc sử dụng quyển sách hiệu quả đã thu hút được em. Em khoái chí lắm, đọc 1 lèo hết 200 trang, dù từ mới nhiều như núi mà em chả buồn tra từ điển. Khoa học là đây rồi, đúng là tác giả của quyển sách viết về các tiến trình làm việc khoa học, cho nên tự bản thân quyển sách cũng là một tác phẩm khoa học ấy.
...
Em thích đọc sách trở lại, tìm được niềm vui nơi đọc sách. Phù, may quá hỉ? Chỉ còn phải tập bỏ bớt cái thói quen đọc lướt đi nữa thì ok hơn chút rồi... Hihihi rindu

0 nhận xét:

Đăng nhận xét