Sáng nay tàu đến ga Sài Gòn trễ những 2h15' so với dự kiến làm em nằm ngủ vật vờ trên tàu, trong khi thiên hạ lục đục dọn đồ để chuẩn bị xuống ga.
Mà nằm trằn trọc hoài chẳng ngủ được 1 tiếng (ngủ cả đêm rồi còn đâu). Anh thì đứng đợi em ở ga từ hồi nào.
Về quê 3 ngày, nghĩ đến anh thì thấy thời gian sao mà trôi qua lâu quá... Nhưng mà nghĩ đến mẹ và bé, cứ muốn thời gian đứng lại, được sống bình yên và hạnh phúc bên mẹ và em... Tham lam quá P à.
Vứt những bộn bề, lo toan sang 1 bên, em lại trở về quê nghỉ ngơi cuối tuần... Rồi lại bắt đầu một tuần mới bận rộn với công việc với cuộc sống ở thành phố...
Em và anh đã từng bước đi trên con đường riêng của hai đứa. Tuy nó không thật nhiều chông gai, không gặp phải trở ngại, nhưng chưa bao giờ em dám khinh suất 1 điều gì. 25 tuổi rồi, nhưng sao em vẫn ở tuổi "ăn chưa no, lo chưa tới" Em không muốn điều đó. Em cần phải chín chắn hơn, trưởng thành hơn để có thể sống tốt hơn trong cuộc sống của mình, anh nhỉ?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét