Từ ngày đặt chân vào đại học, mình đã biết rõ rằng mình chẳng tha thiết gì với cái ngành học nhiều nam ít nữ này. Nhưng mà, bỏ không được. Bao nhiêu kỳ vọng gia đình, rồi đủ thứ... nói chung mình là một người không can đảm vì đã không dám đấu tranh cho chính những ước mơ, những hoài bão của mình.
Cứ học để đó, chẳng có mục đích, chẳng có kế hoạch cụ thể gì cả. Chả trách học dở thế...
Ra trường đúng thời hạn (mừng gần chết đi à). Bạn bè ai cũng chọn học ngành mới, đại học 2. Hic, nói thiệt, mình cũng thích học lắm lắm. Cũng may là chưa đâm đầu đi thi đại học 2 bởi vì mình vẫn còn mộng cao học Nói chiện nghe dễ điên ha. Năm ngoái cũng cày như điên, vật vã cả tuần trời ôn thi cao học... rồi bỏ học, bảo lưu kết quả 1 năm... Mất 1tr đồng đi ônvà đi thi... Điên gì đâu. (Thi đậu thủ khoa mà chẳng được thưởng vì có đi học đâu mà thưởng)
Bi giờ lại lưỡng lự thế này.. Hic, có nên đi học không đây? Nghĩ thấy tiếc thời vàng son. Mình học môn gì cũng khá, có 1 môn học mãi không khá đó là lập trình . Sợ code kinh dzị.
Bởi thế, trách sao giờ thành tester, mỗi lần có task bắt học automation test là sợ cong đuôi chạy.. Nhưng mà tránh trời sao khỏi nắng. Cái gì đến cũng phải đến thôi. Haiz, nói cho dzui chớ code cái dzè... Toàn là ngó, record lại, copy về edit thoai... hơi đâu mà code kiếc
Cũng có lúc thèm đi học... Thèm học 1 cái j đó. English, Japanese... học đàn, học violin... Thích đủ thứ. Nhưng giờ chưa phải lúc. Lúc nào cũng nói là chưa phải lúc... Dzậy bao giờ mới phải lúc đây ta? Lại lưỡng lự!!!!
Học hành, học hành...
1 nhận xét:
Anh nghi bay gio cung chua phai luc dau em. Cu lay chong di da. Roi sinh con. Roi con no' lon len. No se di hoc "english, japanese, hoc dan, hoc vilon...", luc do' em se ... hoc ke' voi no' ^_^
have a nice day
Đăng nhận xét