Hôm nay là ngày gì mà bực bội kinh khủng.
Phải nói là muốn khóc ngay lúc nãy luôn.
Cho bạn Diệu mượn quyển sách đề thi anh văn. Bạn ấy cầm photo rồi trả lại cho mình. Trả 1 quyển sách của người khác....
Trời ơi, sao mà vô tâm dữ vậy. Mình nhìn quyển sách mà tức bật khóc luôn. Sách của mình tuy cũng là sách photo, nhưng tính mình cẩn thận. Học và giữ gìn kỹ lưỡng. Ghi chú đầy đủ để mai mốt còn xem lại... Bao nhiêu giấy memo của mình bị tháo ra nhàu nát... Nghĩ sao trả lại cho mình 1 quyển sách cũ rích, ghi chú búa xua... Còn nói là cái nào cũng là sách mà...
Còn nói là sách phải nhàu nát thì người ta mới biết mình học nhiều... Tui đâu có cần ai biết tui học nhiều hay không. Mặc xác tui. Mượn thì phải có trách nhiệm với sách của tui chứ...
Ghét ghê... Bực không thể tả nổi...
Quyển sách của tui... Tui nâng niu.. Mà bạn đâu có biết.
Nhưng bực không chỉ là quyển sách... Còn là thái độ của bạn nữa. Bạn chỉ là một người bạn xa lạ, không thân thiết... bạn chỉ muốn được việc của bạn, mà không hề quan tâm tới tui... Nên tui ức...
Tuy là chuyện nhỏ.... Nhưng đối với tui, sẽ không bao giờ có lần thứ 2 cho bạn nữa đâu.
2 nhận xét:
Hì, chia sẻ tâm trạng với em! Ah, và gửi lời tạm biệt quyển sách nữa!:-)
Em hết tức rùi... Tại để trong bụng í mà thầy. =))
Đăng nhận xét