Truyện tranh và tôi!!!




Phải nói là mình và truyện tranh gắn bó cũng từ rất lâu rồi í nhỉ... Hình như là 17 năm rùi í ...Để nhớ lại xem nào...

Ngày ấy học lớp 2, lon ton theo ba mỗi lần ba đi thư viện huyện. Hồi í chỉ toàn đọc truyện thiếu nhi ba mua cho ở nhà mà thôi , thỉnh thoảng thì đọc báo nhi đồng, báo thiếu niên tiền phong...

Mơ ước của mình là sở hữu 1 cái thẻ thư viện để tự mình đi mượn sách ... Tự mình trở trành người lớn... Nhưng mình thấy ước mơ đó xa vời, vì ngày xưa thuê truyện thì phải trả tiền mà nhóc con nghèo xác xơ như mình thì đào đâu mà ra... Một thoáng buồn!!!

Hè lớp 2 lên lớp 3. Ba dẫn đi thư viện như mọi lần... Ở nhà thì không biết bao nhiêu là truyện, là sách... Nhưng mà toàn là sách của ba, tập nhạc của mẹ, nhóc con đọc đâu có hiểu... Tự dưng ba nói sẽ làm thẻ thư viện cho mình... Ôi trời ơi, vui chưa từng thấy ... La la la!!!! Vừa vui vừa tự hào... Từ nay sẽ tự mình đi mượn sách, đi thuê truyện...

Điều đặc biệt mà mình có được đó là sở hữu 1 chiếc thẻ thư viện nội bộ, tức là mình không phải trả tiền mượn sách, muốn mượn bao nhiêu lâu cũng được... Chà, sướng quá, vừa sung sướng vừa tự hào nữa chứ ... Mấy nhỏ cùng xóm có ai có thẻ đâu, mà toàn đi thuê truyện ở ngoài tiệm, đắt tiền lắm, mình hổng chơi đâu...

Thẻ mang số 219B (hihi, sau này ở ktx cũng gắn bó với phòng 219 trong vòng 4 năm, không biết có duyên số gì không nữa hén???) có 1 quyển sổ để ghi tên sách mượn... Mình đã được ghi tên lên trên quyển sổ đó hẳn hoi nhá, chứ không phải là ghi tên papa đâu à... hehe...

Mọi ngày còn chạy theo quấy phá ba khi mượn sách, thế mà đến khi mình tự đi 1 mình thì ôi chao, mọi thứ dường như đều trở nên xa lạ... Mình rụt rè chưa từng thấy... Đã thế, gặp ông Cư quản thủ thư viện dữ như cọp í... (Sau này nghĩ lại chắc tại vì mình dùng thẻ nội bộ, nên ổng hông thích í mà... Mà tại ai chứ, ổng cấp cho mình chứ bộ, đâu phải tự nhiên đâu nà...) Nhìn mặt ổng là sợ muốn chạy mất dép luôn roài... Thế mà, mình lân la sang hàng sách thiếu nhi... Hồi đó truyện tranh không có nhiều như bây giờ, thư viện thì còn nghèo truyện tranh hơn nữa... hic, chỉ toàn là những quyển truyện tranh cũ, đã nhàu nát...

Nhưng mà đối với một bé con học lớp 2 thì có lẽ đó là cả 1 gia tài... Mình như thích mê những quyển sách cũ ấy... Hết cầm quyển này, đến quyển khác, hihi, lựa chọn, đắn đo... Dường như cái ông Cư đáng ghét kia không có hiểu gì hết ráo... Người ác dzị mà làm quản thư... Ỏng hét lên làm nhóc hết hồn... Có mượn gì thì mượn lẹ lên nha... Huhuhu, về méc ba cho coi...

Mặc dù sợ thì sợ thiệt, chả lẽ bỏ chạy về nhà... Thế là nhóc chọn ngay 2 quyển Doraemon đã chọn sẵn... Quyển sách đầu tiên mà giờ mình còn nhớ là tập Bí mật thung lũng Takai...

Thiệt tình đến là khổ... Đọc 2 quyển Đô-rê-mon trong vòng 1 buổi sáng, không dám mang trả... Tại cái ông dữ như chằn í... 3 ngày sau, đi bộ 1 mình ra trả sách... Hic, lại bị la nữa... Đáng ghét, đáng ghét kinh khủng...

Nhắc lại chuyện mình và thư viện, có kể chắc cũng phải hết lễ mới hết quá...

Vậy là tập truyện đầu tiên của mình đọc là Đô-rê-mon... Giờ vẫn còn iu Đô-rê-mon nhiều lắm...

Hẹn entry sau kể tiếp cho mà nghe...

1 nhận xét:

Doreamon còn không?Cho tao mượn với. tao vẫn còn cái thẻ ở thư viện, không biết còn "hạn sử dụng" ko?

Đăng nhận xét