Thụ động hay chủ động…
Đọc blog của bạn Trang (mình không thể gọi Trang là mèo… hay là 1 cái gì đó mà Trang tự xưng hay bạn bè Trang vẫn gọi) thấy buồn và buồn…
Buồn ư, khi buồn bạn sẽ làm gì?
Nếu là mình buồn vì công việc, sẽ tìm mọi cách giải quyết vấn đề làm cho mình cảm thấy hết buồn… Thế đấy, buồn ơi ta chào mi…
Nếu buồn vì chuyện học hành, thì sẽ tìm một quyển truyện yêu thích… đọc và cảm thấy thoải mái hơn 1 chút… cũng sẽ vơi buồn… Thế đấy, lại chào mi buồn ạ…
Nếu buồn vì chuyện tình cảm, thì sẽ tìm người gây ra nỗi buồn của mình mà trút cơn buồn… Khóc lóc hay làm gì đó… cũng sẽ cảm thấy tốt hơn… hehe, lại hết buồn…
…. Có vô vàn lý do để chấm dứt một nỗi buồn của riêng mình theo cách của mình…
Nhưng …
Có những nỗi buồn không tên, có những lúc buồn vô cớ….
Như là hôm nay nè…
Gửi các bạn Ichi…
Tớ không biết các bạn sẽ nghĩ về tớ như thế nào… mà thực ra điều í tớ cũng cần lắm í chứ… Những người bạn mới, những người bạn mà mình gửi gắm ước mơ…
Cảm ơn các bạn đã dành rất nhiều thời gian để giải thích, để ủng hộ, để chia sẻ…
Mình đã là người chủ động, liên lạc với các bạn, để được nhận thông tin từ mọi người, mình muốn được cùng mơ và cùng bay…
Thế nhưng, thật ra có phải mình là người thụ động không??? Hay là mình đã tỏ ra chủ động quá mức??? Hơn ai hết mình phải biết rõ điều ấy chứ…
Có những lý do, khiến cho con người ta trở nên là một người thụ động trong mắt một số người khác… Mình cũng không hoàn toàn đổ lỗi cho những lý do… Đơn giản là, mình biết cách giải quyết điều đó…Và tại sao không nhỉ?
Con người là nô lệ của thói quen… Và mình, có khác gì không nhỉ? Nói một cách ngốc nghếch đi, thì mình cũng là nô lệ…
Sống xa gia đình, ở trọ làm việc tại một thành phố xa lạ… Sáng đến cty, chiều về phòng trọ… Tối mệt nhoài người, nghỉ ngơi…
Vậy thì còn lúc lào để suy nghĩ, để ước mơ… Cuộc sống hằng ngày của mình vẫn thế, vẫn đi về như thế…
Đôi khi giật mình, đôi khi suy nghĩ… Những ước mơ từ bé bấy lâu ngủ vùi, đôi khi lại bùng phát mãnh liệt… Nhưng rồi, mình lại tự khép mình lại với những ước mơ…
Mình có lỗi với những mơ ước của chính mình… Vì lẽ ra mình đã thực hiện được những điều đó… Những mơ ước nhỏ nhoi…
Nhưng nếu mình vẫn thế, vẫn đi về sớm chiều như thế, vẫn để mình trong một guồng quay của cuộc sống như thế thì mình sẽ vẫn tiếp tục hờ hững đi bên lề những ước mơ của mình….
Có những lúc thức tỉnh, mình tự nhủ sẽ tự vực dậy một con người khác trong mình… Nhưng rồi, tất cả lại qua đi, khi mọi người, kể cả anh, đã quá quen với mình như thế này… ôi chao!!!
Chủ động hay thụ động ?!!!…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét