Hôm nay lảng vảng đọc những dòng tâm sự của chị em trên HTT, tự dưng chợt nghĩ hay là mình nên viết một cái gì đó... Và mỗi lần muốn viết như vậy, mình bao giờ cũng hướng suy nghĩ của mình đến những chuyện vui, những kỷ niệm đẹp và xa lánh đi những gì không vui trong cuộc sống của mình...
Chả hiểu nữa. Có lẽ mình là tuýp người không biết chấp nhận thực tế, sống mơ mộng viển vông và kỳ vọng quá đáng. Nhưng dù thế, mình cũng hoàn toàn không muốn phải thay đổi một chút nào, những gì thuộc về mình.
Thôi thì Noel về, mình kể chuyện vui nha

...
Chuyện là ngày xửa ngày xưa (cách đây 6 năm gì đó) có 1 chàng trai quen với 1 cô gái. Họ ở cùng ktx của trường đại học nọ. Chàng trai là một người hiền lành, rất ít nói nhưng lại hay cười. Cô gái thì ngược lại, là một người hay nói và cũng hay cười. Họ là bạn của nhau thông qua những người bạn khác nữa. Quen nhau trong 1 dịp trung thu, tiếp xúc nhiều hơn qua các đợt tình nguyện, tiếp sức mùa thi, rồi thì ở cùng ktx, dần dà họ thường xuyên chào nhau trong phòng tự học của ktx. Cô gái là một người bận rộn, rất bận rộn. Bởi vì hoàn cảnh gia đình cô khó khăn cho nên lúc nào rảnh rỗi, ngoài giờ học thì cô ấy lại tất tả kiếm sống. Dạy kèm, làm thêm ở xí nghiệp và những công việc dành cho sinh viên khác dần chiếm hết thời gian một ngày của cô ấy. Chàng trai thì là một người chỉ biết học và học. Cô ấy lúc nào cũng có thể gặp mặt chàng trai ở phòng tự học đó. Đôi khi thì là dáng vẻ ngái ngủ của chàng trai, lúc thì những hành động buồn cười khác... Thỉnh thoảng họ cũng nói chuyện với nhau, ít nhiều về những người bạn khác. Chả hiểu từ khi nào nữa, mỗi tối cô gái đi dạy về, chàng trai đều qua chơi, nói chuyện. Những câu chuyện không đầu không cuối. Bây giờ cũng vậy, thỉnh thoảng chàng trai cũng lôi những chuyện ấy ra để chọc cô gái, bởi vì cô gái đã kể đi, kể lại câu chuyện ấy không biết bao nhiêu lần và chàng trai vẫn vậy, vẫn cười và lắng nghe. (Èo ui, ghét cái chi tiết này thế)
Cô gái cũng cảm thấy thiệt là kỳ lạ và khó hiểu. Tại sao chàng trai ấy lại có thể luôn cười với cô, luôn lắng nghe cô nói, luôn hiền lành như thế? Nhưng cô gái đâu chỉ có 1 người bạn như thế đâu. Hehe, cô cũng có mối quan tâm riêng của mình, có người mà mình thầm thương trộm vía

Thời gian trôi và Noel đến. Vốn dĩ cô gái là một người của công việc, cô chẳng mảy may vui buồn khi Noel đến. Cô gái cũng chẳng màng bận tâm đến người ta đi đường có đôi, những cái nắm tay ấm áp... Năm ấy cô gái bắt đầu tập móc, một món khó nhằn mà đã có người bảo cô không hề có triển vọng. Đã thế, cô lại chỉ quan tâm đến mấy thằng bạn thân của cô mà không có thoáng một chút suy nghĩ là sẽ móc tặng chàng trai 1 cái gì hết trơn (nghĩ lại thấy cô gái làm thế là đúng rồi, bi giờ cô có còn quan tâm đến bạn nhiều thế nữa đâu nè

...
Mỗi mùa Noel lại qua đi, chàng trai vẫn chở cô gái đi trên chiếc xe đạp cũ, vẫn rong duổi chuyện trò hay trêu đùa trên những con đường xóm đạo đầy những cờ, những ánh sáng lấp lánh. Họ cùng nguyện cầu cho một hạnh phúc, một tương lai tươi đẹp. Chàng trai viết vào quyển nhật ký viết chung, Noel năm nào là một ngày kỷ niệm, đẹp nhất, đặc biệt nhất trong đời

1 nhận xét:
hi chao chi phương rat thich mấy con pokemon chi lam bằng len chi hướng dẫn e lam cụ thể đc ko ạh Y! watasaki_16
Đăng nhận xét