Trung thu năm nào!
Em có rất nhiều kỷ niệm với trung thu... Và em thích trung thu đến, như một lẽ tự nhiên, rằng thì mà là nó sẽ đến hàng năm.
....
Hồi nhỏ, em đã biết trung thu. Trung thu là được lên chơi với ba mẹ, là được có bánh kẹo và đồ buôn bán thật nhiều.
Dĩ nhiên là em không hiểu trung thu là ngày gì, mặc dù mẹ cũng kể chuyện chú cuội, chuyện chị Hằng cung trăng cho em nghe... nhưng cứ có bánh kẹo và có cả đồ chơi là em rất khoái.
...
Từ hồi chuyển lên ở hẳn với ba mẹ ở khu tập thể nhà văn hóa huyện An Nhơn, cũng tức là từ ngày em đi học mẫu giáo Liên cơ, em mới biết đến trung thu và đèn trung thu... Em thích đèn trung thu lắm lắm, nhất là đèn xếp bằng giấy và cả đèn ông sao... Ngày xưa chả hiểu sao em lại thích đèn xếp giấy hơn là đèn ông sao, chắc tại vì nó được in nhiều màu sắc hơn, rồi thì nhẹ hơn và đơn giản là gọn hơn. Với một con nhóc lười biếng và hậu đậu như em, tung tăng với cái đèn ông sao, 5' sau chạy vào và khóc ngay, vì đã làm cháy mất một mảng trên ông sao rồi .
Trung thu ở quê hàng năm có múa lân, nhưng em sợ lân lắm. Nhà lại ở khu tập thể, tối tối chỉ có thể nghe tiếng côn trùng kêu, nhất là cái con gì đó, kêu hàng đêm, nghe đến ám ảnh cả tuổi thơ...
Trung thu em 5 tuổi, đã là chị của 1 đứa em. Em vẫn được ba dẫn đi mua lồng đèn, nhưng bù lại, năm đó, em đón trung thu với 2 cô giáo dạy mẫu giáo của em. Em còn được cô mua tặng 1 chiếc lồng đèn, cũng là lồng đèn xếp giấy, có in hình con cá, màu xanh lá cây rất đẹp. Tối trung thu nhà văn hóa có ca nhạc, và dĩ nhiên là cô giáo của em bao giờ cũng được ba mẹ tặng vé mời, ngồi ở hàng đầu tiên luôn đấy nha. Nghĩ lại cũng mắc cười thiệt, từ ngày xưa mà cũng có cái kiểu quen biết giống bây giờ rồi ha. Trung thu, trẻ em đổ xô ra đường, cùng nhau trẩy hội, khoe lồng đèn, chạy nhảy, la hét, cổ vũ múa lân... Bao nhiêu trò chơi nữa... Em nhớ lại được nhiều lắm...
...
Em vào lớp 1, đã lớn, và bé Ty cũng lớn. Trung thu đã được ở nhà riêng của ba mẹ, không phải ở tập thể nữa. Cũng vẫn được có bánh kẹo, và cả đèn trung thu cho bé Ty mà thôi. Khi đó em đã lớn rồi, không còn đòi ba mẹ mua cho đèn trung thu nữa. Bé Ty được ba mua cho 1 chiếc lồng đèn hình con bướm phủ giấy kiếng hồng, rất đẹp. Nhưng em còn nhỏ, nên không thể chơi nến được, cứ khóc đòi thắp nến cho con thôi. Em thì không đòi lồng đèn nữa nhưng vẫn được ba ưu tiên, làm cho em 1 chiếc lồng đèn kim loại. Đó là một chiếc lồng đèn đơn giản, nhưng rất bền, rất thích hợp cho người hiếu động, chạy nhảy như em lúc đó. Sau chiếc đèn ba làm, cả xóm đứa nào cũng có 1 cái giống i chang vậy luôn... Thôi thì thành mốt, em cũng thấy vui, mình cũng chả thua kém ai cả, cũng có bánh trung thu, cũng được tham gia rước đèn...
...
Lớn lên một chút nữa, con nít trong xóm bắt đầu ít rước đèn. Bé Ty cũng thỉnh thoảng lôi chiếc lồng đèn cũ ra dùng lại, em cũng đã tự mình làm được chiếc lồng đèn từ lon bia... Không khí trung thu cũng nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng đi, không mấy ấn tượng nhiều nữa... Có chăng, buổi tối, ở nhà ngắm trăng sáng, nói chuyện với ba mẹ...
...
Ba mất, thói quen chơi đèn đêm trung thu của em cũng không còn. Em cũng không còn nhớ đến trung thu đến và đi như thế nào, thỉnh thoảng, từ mùa trung thu đến lại thấy tụi nhóc trong xóm, í ới rủ nhau đi rước đèn. Đèn bấy giờ đã là những nhánh cây to bằng 3 ngón tay, và có gắn nến trên đấy. Siêu đơn giản và cực sáng tạo hen. Ngày xưa xóm mình cũng còn nghèo, đứa nào cũng an phận, không dám đòi ba mẹ mua cho dù chỉ là một chiếc lồng đèn cỏn con...
...
Mẹ vẫn nhớ trung thu đến, vẫn thỉnh thoảng mua cho 2 đứa em, khi thì một chiếc lồng đèn tàu thủy, có treo thật nhiều cờ giấy đủ màu sắc, khi thì lồng đèn con cá để hai em mang đi rước đèn ở trường mẫu giáo. Và nhà mình lúc nào cũng vẫn vui, vẫn tràn ngập tiếng cười...
...
Em lớn lên một chút nữa, trong xóm con nít đã bắt đầu chơi lồng đèn bằng pin. Thấy thương em mình, vì em mình cũng không bao giờ dám nghĩ rằng em sẽ có được một chiếc lồng đèn đắt như vậy cả. Còn em thì sao? Bạn bè bắt đầu có dấu hiệu tụ tập hội nhóm. Dăm ba đứa rủ nhau góp tiền đi chơi trung thu, đi ăn uống gì đó. Em cũng dần tách ra khỏi lớp, tách ra khỏi những ước mơ bình thường, khỏi những suy nghĩ, những mong muốn chỉ riêng cho bản thân...
...
Có chăng có lúc em đã ghét trung thu, như là ghét một số ngày lễ hàng năm vậy. Em cảm thấy mình thật cô đơn, lạc lõng trong những ngày lễ, khi mà mọi người đều vui vẻ đi chơi, còn em, tự khép mình...
...
Rồi em lên cấp 3. Trung thu vui vẻ bên những người bạn thân. Kỷ niệm trung thu năm học lớp 11 là em đi xem thả hoa đăng với Ten. Hồi đó, đối với em mà nói, Ten là thằng bạn đáng quí nhất. Lúc nào cũng vậy, em là một con bé hiếu thắng, bảo thủ và có phần ích kỷ nữa. Nhưng em rất quí Ten, bởi vì chưa bao giờ đối diện với thằng bạn thân này mà em lại trở nên hiếu thắng, hay bảo thủ và ích kỷ với nó. Em cũng thấy thật ngạc nhiên, khi mà tụi em có thể quí nhau, thân nhau đến như vậy. Ten chở em đi Đập Đá xem thả hoa đăng, kể cho em nghe sự tích hoa đăng, rồi thì bao nhiêu nhận xét của nó nữa... Em biết, không chỉ riêng em, mà thằng bạn em cũng không bao giờ quên kỷ niệm này, khi mà nó quyết định không đi chơi Trung thu với lớp, chỉ để chở em đi xem thả hoa đăng...
...
Rồi em lên đại học. Trung thu ở SG là tràn ngập đường phố với bánh trung thu và lồng đèn treo khắp nơi. Vẫn gọi điện về nhà hỏi thăm tình hình trung thu và vẫn biết, bé út nhà em vẫn là người đánh trống múa lân trung thu như hàng năm, trung thu ở quê vẫn vui lắm...
...
Rồi em gặp anh, cũng vào một đêm trung thu đi phát bánh trung thu cho trẻ em ở ấp Long Trường...
...
Phải chăng em cũng đã thích trung thu, khi mà em cũng gắn bó với nó, ít nhiều kỷ niệm...
...
Rồi từ trung thu lần ấy, cho đến bây giờ, anh ạ, em cảm ơn anh đã quyết định ở bên em trong suốt quãng đời rất dài phía trước... Em lại nhớ những trung thu đã qua, có anh và có em...
...
Trung thu năm nay, mình cũng lại đi ra phố, chở cháu đi mua lồng đèn, rồi thì vẫn đi ăn kem, dạo bộ nhìn trẻ em trong xóm rước đèn... Tự nhiên em lại ước, rằng em sẽ lại tìm được một trung thu thật yên bình nào đó, thoát khỏi cái xô bồ, bon chen của đất SG này... Và điều ước này, em sẽ ước vào một trung thu nào đó....
....
Hồi nhỏ, em đã biết trung thu. Trung thu là được lên chơi với ba mẹ, là được có bánh kẹo và đồ buôn bán thật nhiều.
Dĩ nhiên là em không hiểu trung thu là ngày gì, mặc dù mẹ cũng kể chuyện chú cuội, chuyện chị Hằng cung trăng cho em nghe... nhưng cứ có bánh kẹo và có cả đồ chơi là em rất khoái.
...
Từ hồi chuyển lên ở hẳn với ba mẹ ở khu tập thể nhà văn hóa huyện An Nhơn, cũng tức là từ ngày em đi học mẫu giáo Liên cơ, em mới biết đến trung thu và đèn trung thu... Em thích đèn trung thu lắm lắm, nhất là đèn xếp bằng giấy và cả đèn ông sao... Ngày xưa chả hiểu sao em lại thích đèn xếp giấy hơn là đèn ông sao, chắc tại vì nó được in nhiều màu sắc hơn, rồi thì nhẹ hơn và đơn giản là gọn hơn. Với một con nhóc lười biếng và hậu đậu như em, tung tăng với cái đèn ông sao, 5' sau chạy vào và khóc ngay, vì đã làm cháy mất một mảng trên ông sao rồi .
Trung thu ở quê hàng năm có múa lân, nhưng em sợ lân lắm. Nhà lại ở khu tập thể, tối tối chỉ có thể nghe tiếng côn trùng kêu, nhất là cái con gì đó, kêu hàng đêm, nghe đến ám ảnh cả tuổi thơ...
Trung thu em 5 tuổi, đã là chị của 1 đứa em. Em vẫn được ba dẫn đi mua lồng đèn, nhưng bù lại, năm đó, em đón trung thu với 2 cô giáo dạy mẫu giáo của em. Em còn được cô mua tặng 1 chiếc lồng đèn, cũng là lồng đèn xếp giấy, có in hình con cá, màu xanh lá cây rất đẹp. Tối trung thu nhà văn hóa có ca nhạc, và dĩ nhiên là cô giáo của em bao giờ cũng được ba mẹ tặng vé mời, ngồi ở hàng đầu tiên luôn đấy nha. Nghĩ lại cũng mắc cười thiệt, từ ngày xưa mà cũng có cái kiểu quen biết giống bây giờ rồi ha. Trung thu, trẻ em đổ xô ra đường, cùng nhau trẩy hội, khoe lồng đèn, chạy nhảy, la hét, cổ vũ múa lân... Bao nhiêu trò chơi nữa... Em nhớ lại được nhiều lắm...
...
Em vào lớp 1, đã lớn, và bé Ty cũng lớn. Trung thu đã được ở nhà riêng của ba mẹ, không phải ở tập thể nữa. Cũng vẫn được có bánh kẹo, và cả đèn trung thu cho bé Ty mà thôi. Khi đó em đã lớn rồi, không còn đòi ba mẹ mua cho đèn trung thu nữa. Bé Ty được ba mua cho 1 chiếc lồng đèn hình con bướm phủ giấy kiếng hồng, rất đẹp. Nhưng em còn nhỏ, nên không thể chơi nến được, cứ khóc đòi thắp nến cho con thôi. Em thì không đòi lồng đèn nữa nhưng vẫn được ba ưu tiên, làm cho em 1 chiếc lồng đèn kim loại. Đó là một chiếc lồng đèn đơn giản, nhưng rất bền, rất thích hợp cho người hiếu động, chạy nhảy như em lúc đó. Sau chiếc đèn ba làm, cả xóm đứa nào cũng có 1 cái giống i chang vậy luôn... Thôi thì thành mốt, em cũng thấy vui, mình cũng chả thua kém ai cả, cũng có bánh trung thu, cũng được tham gia rước đèn...
...
Lớn lên một chút nữa, con nít trong xóm bắt đầu ít rước đèn. Bé Ty cũng thỉnh thoảng lôi chiếc lồng đèn cũ ra dùng lại, em cũng đã tự mình làm được chiếc lồng đèn từ lon bia... Không khí trung thu cũng nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng đi, không mấy ấn tượng nhiều nữa... Có chăng, buổi tối, ở nhà ngắm trăng sáng, nói chuyện với ba mẹ...
...
Ba mất, thói quen chơi đèn đêm trung thu của em cũng không còn. Em cũng không còn nhớ đến trung thu đến và đi như thế nào, thỉnh thoảng, từ mùa trung thu đến lại thấy tụi nhóc trong xóm, í ới rủ nhau đi rước đèn. Đèn bấy giờ đã là những nhánh cây to bằng 3 ngón tay, và có gắn nến trên đấy. Siêu đơn giản và cực sáng tạo hen. Ngày xưa xóm mình cũng còn nghèo, đứa nào cũng an phận, không dám đòi ba mẹ mua cho dù chỉ là một chiếc lồng đèn cỏn con...
...
Mẹ vẫn nhớ trung thu đến, vẫn thỉnh thoảng mua cho 2 đứa em, khi thì một chiếc lồng đèn tàu thủy, có treo thật nhiều cờ giấy đủ màu sắc, khi thì lồng đèn con cá để hai em mang đi rước đèn ở trường mẫu giáo. Và nhà mình lúc nào cũng vẫn vui, vẫn tràn ngập tiếng cười...
...
Em lớn lên một chút nữa, trong xóm con nít đã bắt đầu chơi lồng đèn bằng pin. Thấy thương em mình, vì em mình cũng không bao giờ dám nghĩ rằng em sẽ có được một chiếc lồng đèn đắt như vậy cả. Còn em thì sao? Bạn bè bắt đầu có dấu hiệu tụ tập hội nhóm. Dăm ba đứa rủ nhau góp tiền đi chơi trung thu, đi ăn uống gì đó. Em cũng dần tách ra khỏi lớp, tách ra khỏi những ước mơ bình thường, khỏi những suy nghĩ, những mong muốn chỉ riêng cho bản thân...
...
Có chăng có lúc em đã ghét trung thu, như là ghét một số ngày lễ hàng năm vậy. Em cảm thấy mình thật cô đơn, lạc lõng trong những ngày lễ, khi mà mọi người đều vui vẻ đi chơi, còn em, tự khép mình...
...
Rồi em lên cấp 3. Trung thu vui vẻ bên những người bạn thân. Kỷ niệm trung thu năm học lớp 11 là em đi xem thả hoa đăng với Ten. Hồi đó, đối với em mà nói, Ten là thằng bạn đáng quí nhất. Lúc nào cũng vậy, em là một con bé hiếu thắng, bảo thủ và có phần ích kỷ nữa. Nhưng em rất quí Ten, bởi vì chưa bao giờ đối diện với thằng bạn thân này mà em lại trở nên hiếu thắng, hay bảo thủ và ích kỷ với nó. Em cũng thấy thật ngạc nhiên, khi mà tụi em có thể quí nhau, thân nhau đến như vậy. Ten chở em đi Đập Đá xem thả hoa đăng, kể cho em nghe sự tích hoa đăng, rồi thì bao nhiêu nhận xét của nó nữa... Em biết, không chỉ riêng em, mà thằng bạn em cũng không bao giờ quên kỷ niệm này, khi mà nó quyết định không đi chơi Trung thu với lớp, chỉ để chở em đi xem thả hoa đăng...
...
Rồi em lên đại học. Trung thu ở SG là tràn ngập đường phố với bánh trung thu và lồng đèn treo khắp nơi. Vẫn gọi điện về nhà hỏi thăm tình hình trung thu và vẫn biết, bé út nhà em vẫn là người đánh trống múa lân trung thu như hàng năm, trung thu ở quê vẫn vui lắm...
...
Rồi em gặp anh, cũng vào một đêm trung thu đi phát bánh trung thu cho trẻ em ở ấp Long Trường...
...
Phải chăng em cũng đã thích trung thu, khi mà em cũng gắn bó với nó, ít nhiều kỷ niệm...
...
Rồi từ trung thu lần ấy, cho đến bây giờ, anh ạ, em cảm ơn anh đã quyết định ở bên em trong suốt quãng đời rất dài phía trước... Em lại nhớ những trung thu đã qua, có anh và có em...
...
Trung thu năm nay, mình cũng lại đi ra phố, chở cháu đi mua lồng đèn, rồi thì vẫn đi ăn kem, dạo bộ nhìn trẻ em trong xóm rước đèn... Tự nhiên em lại ước, rằng em sẽ lại tìm được một trung thu thật yên bình nào đó, thoát khỏi cái xô bồ, bon chen của đất SG này... Và điều ước này, em sẽ ước vào một trung thu nào đó....
Perros!
Gokusen season 1
Hix, em đến là chết với cái tật tò mò rồi đây nè.
1. Vì tò mò, coi Gokusen season 1.
2. Vì mê coi phim, hành hạ bé Ty mở máy 24/24 để down film cho chị hai (down season 2 và 3) -- Tội lỗi, tội lỗi
3. Vì ghiền, coi trong giờ nghỉ, tranh thủ từng phút, từng giây (mạng mẽo gì mà như xxx, điên gớm)
...
Rồi thì,
Phì cười vì những tình huống dễ thương. Èo ui, em vẫn còn nhí nhảnh lắm ạ. Nhiều lúc sếp mở to mắt ra nhìn em đầy ẩn ý, em cũng chột dạ lắm. Nhưng sau đó, em đã hiểu... tại em cười dữ quá, sếp sợ... văng miểng sang nhà sếp
...
Nhưng mà không cười thì đâu có được. Em thích nhất Gokusen tập 8 nha. Coi dễ thương gì đâu. Jun đóng dễ thương lắm, còn Yankumi thì i chang chị Hà BA...
...
Kỳ này em vote cho Gokusen, nghỉ coi đi coi lại mấy phim cũ.
"Skip beat"
Chả hiểu sao mình lại thích "Skip Beat" như vậy.
Thiệt tình là không hiểu 1 tí tẹo nào hết trơn luôn í chứ. Truyện viết khó hiểu một chút, đôi khi tưởng tượng có phần thái quá. Nhưng sao ta, mỗi lần đọc, vẫn thấy có một chút trẻ trung, trong sáng và mơ mộng trong đó.
Mình lại cười, vì Kyoko quá ngây thơ, trong sáng, quá tin tưởng vào mọi người. Vì một Ren đẹp trai, lạnh lùng nhưng cũng không kém phần tình cảm...
...
Nhưng mà hồi đó đọc thì chưa có kết thúc. Ren trong truyện cũng tương tự như là Trực Thụ trong film Thơ ngây vậy. Tài sắc vẹn toàn, thông minh, lại còn tài giỏi nữa chớ... Mà cũng lạnh lùng không kém nha...
Hehe, con gái mà, ai lại chẳng thích phim thần tượng, truyện tranh thần tượng hen. Dĩ nhiên rồi. Mình là chúa mơ mộng, chúa nghĩ lung tung. Hihi!
Mong Skip beat mau có kết thúc để mình còn đi săn lùng về mua chứ!
Thiệt tình là không hiểu 1 tí tẹo nào hết trơn luôn í chứ. Truyện viết khó hiểu một chút, đôi khi tưởng tượng có phần thái quá. Nhưng sao ta, mỗi lần đọc, vẫn thấy có một chút trẻ trung, trong sáng và mơ mộng trong đó.
Mình lại cười, vì Kyoko quá ngây thơ, trong sáng, quá tin tưởng vào mọi người. Vì một Ren đẹp trai, lạnh lùng nhưng cũng không kém phần tình cảm...
...
Nhưng mà hồi đó đọc thì chưa có kết thúc. Ren trong truyện cũng tương tự như là Trực Thụ trong film Thơ ngây vậy. Tài sắc vẹn toàn, thông minh, lại còn tài giỏi nữa chớ... Mà cũng lạnh lùng không kém nha...
Hehe, con gái mà, ai lại chẳng thích phim thần tượng, truyện tranh thần tượng hen. Dĩ nhiên rồi. Mình là chúa mơ mộng, chúa nghĩ lung tung. Hihi!
Mong Skip beat mau có kết thúc để mình còn đi săn lùng về mua chứ!
Cuối tuần, lại cuối tuần.
Quả thật, một tuần của mình trôi qua thiệt là nhanh. Nhanh như chong chóng vậy.
Làm việc, quần quật, học hành, đi về...
...
Cuối tuần, tìm một chút thời gian thư thả... Thì lại phải học bài, phải chuẩn bị thi cử. Nói chung là có lẽ mình cũng ngán học thiệt rồi, nên toàn coi phim, đọc truyện, nghe nhạc, và đi ăn uống để giải trí thôi.
...
Nhưng mà biết làm sao được. Đã quyết tâm đi học trở lại, thì phải cố gắng chứ. Chồng cũng tạo đk hết sức để mình đi học, và đi học... Nghĩ thì cũng thấy thương thiệt, nhưng mà, thôi hên xui. Mình lười quá thể rồi đó.
...
Dạo này bạn bè cũng hay nói chuyện chồng con. Mình thấy cũng bình thường. Ờ thì 1 chồng và 0 con rồi đó. Tính ra cũng còn trẻ chán (trẻ mà đã chán rồi, già thì sao chồng hen)
Cuộc sống sau khi cưới của mình cũng bình dị, không thật nhiều biến động và thay đổi gì mấy. Nói chung, mình cảm thấy đang rất là thoải mái, và vui vẻ. Thế đấy. Chị em nào có nhu cầu muốn như mình, thì cứ gọi là cưới đi nhé... Icon hô hào nào ^-^
...
Công việc cũng có nhiều biến đổi. Đã và đang định hướng theo một hướng đi mới. Hi vọng, mình sẽ tìm được một chút nhiệt huyết của mình trong đó, để có một cái đích mà hướng tới, mà cố gắng hơn một chút nữa, mình hen.
...
Dành một chút thời gian để suy ngẫm, một chút thời gian lắng động, nhìn nhịp sống hối hả bên ngoài. Tự dưng lại muốn được ở nhà với mẹ, với 2 đứa em...
...
Cũng có đôi khi, mình tự trách mình, sao không thử thật cố gắng xem sao, xem mình sẽ làm được gì... Nhưng chưa bao giờ như vậy cả. Phim ảnh, xem nhiều, thích thú với sự cố gắng, nỗ lực hết mình của các nhân vật chính, thích cái kết thúc có hậu của mọi câu chuyện. Thảng hoặc cũng nghĩ, nếu mình cố gắng được như vậy thì có lẽ thành tựu cũng không đến nỗi không như mình mong muốn...
Nhưng, trên hết tất cả, là một sự chần chừ, trù trừ đến đáng ghét. Mình ngại thay đổi, mình không can đảm như mình trước kia nữa rồi, phải không mình ơi?!
Làm việc, quần quật, học hành, đi về...
...
Cuối tuần, tìm một chút thời gian thư thả... Thì lại phải học bài, phải chuẩn bị thi cử. Nói chung là có lẽ mình cũng ngán học thiệt rồi, nên toàn coi phim, đọc truyện, nghe nhạc, và đi ăn uống để giải trí thôi.
...
Nhưng mà biết làm sao được. Đã quyết tâm đi học trở lại, thì phải cố gắng chứ. Chồng cũng tạo đk hết sức để mình đi học, và đi học... Nghĩ thì cũng thấy thương thiệt, nhưng mà, thôi hên xui. Mình lười quá thể rồi đó.
...
Dạo này bạn bè cũng hay nói chuyện chồng con. Mình thấy cũng bình thường. Ờ thì 1 chồng và 0 con rồi đó. Tính ra cũng còn trẻ chán (trẻ mà đã chán rồi, già thì sao chồng hen)
Cuộc sống sau khi cưới của mình cũng bình dị, không thật nhiều biến động và thay đổi gì mấy. Nói chung, mình cảm thấy đang rất là thoải mái, và vui vẻ. Thế đấy. Chị em nào có nhu cầu muốn như mình, thì cứ gọi là cưới đi nhé... Icon hô hào nào ^-^
...
Công việc cũng có nhiều biến đổi. Đã và đang định hướng theo một hướng đi mới. Hi vọng, mình sẽ tìm được một chút nhiệt huyết của mình trong đó, để có một cái đích mà hướng tới, mà cố gắng hơn một chút nữa, mình hen.
...
Dành một chút thời gian để suy ngẫm, một chút thời gian lắng động, nhìn nhịp sống hối hả bên ngoài. Tự dưng lại muốn được ở nhà với mẹ, với 2 đứa em...
...
Cũng có đôi khi, mình tự trách mình, sao không thử thật cố gắng xem sao, xem mình sẽ làm được gì... Nhưng chưa bao giờ như vậy cả. Phim ảnh, xem nhiều, thích thú với sự cố gắng, nỗ lực hết mình của các nhân vật chính, thích cái kết thúc có hậu của mọi câu chuyện. Thảng hoặc cũng nghĩ, nếu mình cố gắng được như vậy thì có lẽ thành tựu cũng không đến nỗi không như mình mong muốn...
Nhưng, trên hết tất cả, là một sự chần chừ, trù trừ đến đáng ghét. Mình ngại thay đổi, mình không can đảm như mình trước kia nữa rồi, phải không mình ơi?!
Viết entry này vì biết chắc 100% có lẻ luôn, là mầy sẽ vào blog tao để đọc nhá.
Này thì mình biết nhau từ cái thời chân ướt chân ráo ở ktx D, SPKT TĐ hen. Từ cái hồi mà chiều chiều, anh em quánh bóng chuyền, chị em chơi cầu lông và một số khác đá cầu, trong đó có tao với mầy...
Hồi đó, tao ở gần phòng mầy nè, cùng 1 dãy lầu mà, 2 đứa nói chung cũng nhanh nhẹn, mồm mép ra phết, nói chuyện ngang như cua, đâu có chịu thua ai đâu nè. Không hiểu sao luôn, tao biết là các bạn khác không thích tao, kể cả nhỏ trong phòng mầy, học cùng trường phổ thông với tao hồi trước, vốn có "hiềm khích" với tao nữa nói đủ thứ điều về tao cho mầy nghe... nhưng rồi mầy vẫn là bạn của tao, một người bạn mới rất được!
Tao sống đơn giản, rất đơn giản. Có lẽ tao cũng là người sợ cô đơn lắm lắm. Nhưng lúc nào tao cũng tỏ ra mạnh mẽ... Đôi khi tao thấy mình giống như một con nhím vậy. Càng cố gắng hòa đồng, càng cố gắng lại gần người khác, thì dù không cố ý, nhưng những cái gai nhọn của tao vẫn làm người khác đau, làm người khác không thích... nhưng tao cũng không thể giải thích được, rằng tao chưa bao giờ ghét mầy, hay rằng tao chưa bao giờ không đồng ý với cách suy nghĩ, cách giải quyết vấn đề của mầy hay rằng tao chưa hiểu hết về mầy, rằng tao không hề quan tâm người khác nghĩ gì về mầy, về tao...
Thiệt tình là thế, 2 đứa gần nhau, có lẽ là do một cái gì đó lạ lùng, và khó hiểu. Mầy nhẹ nhàng, chín chắn và tinh tế hơn tao gấp chục lần. Còn tao thì hời hợt, sốc nổi, nghĩ mau, làm mau...
...
Mùa hè xanh đầu tiên thời sinh viên. Tao với mầy rủ nhau đi Q9. Hồi đó, 2 đứa được phân vô 2 ấp khác nhau. Nằn nì để được ở chung chỗ... Từ đó, tao với mầy bắt đầu chơi với nhau nhiều hơn. Tao còn nhớ nhiều lắm, nhớ những lần mầy chỉ tao móc len (nghĩ lại thấy cũng mắc cười, mầy còn phán là tao không có năng khiếu nha nhỏ, nhớ đó, giờ tao pro hơn mầy rồi nha), rồi thì những buổi tối đánh bài "dạ có" (huhuhu, khổ thân tao không biết chơi, toàn phải hứa lèo ưng hết anh Phú, tới thằng Hưng, thằng Liêm mà mầy không cứu tao nha), rồi thì những lần đi theo cô chú hái kèo nèo, rồi thì đi chợ, nấu ăn (mầy được cái nấu ăn ngon, tao thua xa mầy rồi :p), làm cái gì cũng khéo, kể cả đi xe máy (hồi đó tụi mình cũng dạn hen, chạy búa xua hết trơn)... ặc ặc, ặc kể lại tao thấy xấu hổ ghê. Hồi đó, đi MHX vui là chính, phá hoại là 10. Nhưng dù gì, tao cũng cảm ơn MHX năm đó, cho tao với mầy gần nhau thêm 1 chút nữa, dù chỉ là nửa tháng ngắn ngủi nhưng tao cũng tiến bộ nhiều lắm nha, chắc tại học hỏi được nhiều điều...
Ah kỷ niệm MHX còn có khao quân ở Cù lao Ông Mười. Thiệt tình, lần đó đi tao nhớ mãi không bao giờ quên. Nhất là vụ án kịch trâu vàng của tao, mầy với thằng Đình Nguyên. Rồi thì đi tìm mật thư, đu dây nhảy xuống mương... Vui không thể tả mầy nhỉ? Kỷ niệm ngày nào lại trở về...
...
Rồi thì tao vẫn quan tâm đến mầy, như một người bạn, một người bạn thân hơn những người bạn bình thường một chút và rất tốt với tao. Đơn giản tao không dám gọi mầy là bạn thân của tao vì thật sự tao vẫn chưa tiếp xúc với mầy nhiều lắm lắm, cũng chưa thực sự hiểu mầy lắm lắm... Nhưng đối với tao, lúc nào mầy cũng hoàn toàn là một người bạn tốt, đáng quí... Luôn quan tâm, dõi theo tao hằng ngày.
...
Rồi tao có người yêu, mầy cũng có người yêu. Tụi mình đều có những mối quan tâm mới. Mầy chuyển ra ngoài ở, tao thì vẫn ở ktx... Nhưng thỉnh thoảng, tao vẫn gặp mầy, vẫn hàn huyên đủ thứ... vẫn rất vui vẻ, cứ như chưa bao giờ được nói, được cười nhiều như thế...
...
Rồi thì cũng có duyên, tao lên nhận bằng tốt nghiệp với mầy (èo, 1 em CNTT đi lãnh bằng tốt nghiệp với 1 em CKM)... chụp hình kỷ niệm với mầy... Lại cười, lại nói...
...
Rồi mầy và tao đi làm. Hơn 2 năm rồi, bao lần hẹn hò thất bại cho đến tối thứ 7 vừa rồi, tao lại xuống ktx, và mầy đến chơi với tao...Hai đứa lại tiếp tục chuyện trò vui vẻ. Như là tụi mình vẫn như xưa vậy. Tao vẫn thích thấy mầy cười, vẫn cái cách nói chuyện tưng tửng, nửa chừng... Rồi thì mầy vẫn hay vỗ tay cười khoái chí...Mầy cũng khác nhiều lắm nha nhỏ. Tao cũng mừng, vì biết mầy đang từng bước vững chắc đi trên con đường đúng đắn mầy lựa chọn, vì biết mầy vẫn vui vẻ, sống tốt hàng ngày......Tao lúc nào cũng nói là tao chỉ viết chỉ để lưu lại những cảm xúc của mình... như thể tao sợ một lúc nào đó, tao sẽ quên... nhưng không đâu mầy ạ, tao không bao giờ quên mầy, một người bạn dễ thương của tao.
Này thì mình biết nhau từ cái thời chân ướt chân ráo ở ktx D, SPKT TĐ hen. Từ cái hồi mà chiều chiều, anh em quánh bóng chuyền, chị em chơi cầu lông và một số khác đá cầu, trong đó có tao với mầy...
Hồi đó, tao ở gần phòng mầy nè, cùng 1 dãy lầu mà, 2 đứa nói chung cũng nhanh nhẹn, mồm mép ra phết, nói chuyện ngang như cua, đâu có chịu thua ai đâu nè. Không hiểu sao luôn, tao biết là các bạn khác không thích tao, kể cả nhỏ trong phòng mầy, học cùng trường phổ thông với tao hồi trước, vốn có "hiềm khích" với tao nữa nói đủ thứ điều về tao cho mầy nghe... nhưng rồi mầy vẫn là bạn của tao, một người bạn mới rất được!
Tao sống đơn giản, rất đơn giản. Có lẽ tao cũng là người sợ cô đơn lắm lắm. Nhưng lúc nào tao cũng tỏ ra mạnh mẽ... Đôi khi tao thấy mình giống như một con nhím vậy. Càng cố gắng hòa đồng, càng cố gắng lại gần người khác, thì dù không cố ý, nhưng những cái gai nhọn của tao vẫn làm người khác đau, làm người khác không thích... nhưng tao cũng không thể giải thích được, rằng tao chưa bao giờ ghét mầy, hay rằng tao chưa bao giờ không đồng ý với cách suy nghĩ, cách giải quyết vấn đề của mầy hay rằng tao chưa hiểu hết về mầy, rằng tao không hề quan tâm người khác nghĩ gì về mầy, về tao...
Thiệt tình là thế, 2 đứa gần nhau, có lẽ là do một cái gì đó lạ lùng, và khó hiểu. Mầy nhẹ nhàng, chín chắn và tinh tế hơn tao gấp chục lần. Còn tao thì hời hợt, sốc nổi, nghĩ mau, làm mau...
...
Mùa hè xanh đầu tiên thời sinh viên. Tao với mầy rủ nhau đi Q9. Hồi đó, 2 đứa được phân vô 2 ấp khác nhau. Nằn nì để được ở chung chỗ... Từ đó, tao với mầy bắt đầu chơi với nhau nhiều hơn. Tao còn nhớ nhiều lắm, nhớ những lần mầy chỉ tao móc len (nghĩ lại thấy cũng mắc cười, mầy còn phán là tao không có năng khiếu nha nhỏ, nhớ đó, giờ tao pro hơn mầy rồi nha), rồi thì những buổi tối đánh bài "dạ có" (huhuhu, khổ thân tao không biết chơi, toàn phải hứa lèo ưng hết anh Phú, tới thằng Hưng, thằng Liêm mà mầy không cứu tao nha), rồi thì những lần đi theo cô chú hái kèo nèo, rồi thì đi chợ, nấu ăn (mầy được cái nấu ăn ngon, tao thua xa mầy rồi :p), làm cái gì cũng khéo, kể cả đi xe máy (hồi đó tụi mình cũng dạn hen, chạy búa xua hết trơn)... ặc ặc, ặc kể lại tao thấy xấu hổ ghê. Hồi đó, đi MHX vui là chính, phá hoại là 10. Nhưng dù gì, tao cũng cảm ơn MHX năm đó, cho tao với mầy gần nhau thêm 1 chút nữa, dù chỉ là nửa tháng ngắn ngủi nhưng tao cũng tiến bộ nhiều lắm nha, chắc tại học hỏi được nhiều điều...
Ah kỷ niệm MHX còn có khao quân ở Cù lao Ông Mười. Thiệt tình, lần đó đi tao nhớ mãi không bao giờ quên. Nhất là vụ án kịch trâu vàng của tao, mầy với thằng Đình Nguyên. Rồi thì đi tìm mật thư, đu dây nhảy xuống mương... Vui không thể tả mầy nhỉ? Kỷ niệm ngày nào lại trở về...
...
Rồi thì tao vẫn quan tâm đến mầy, như một người bạn, một người bạn thân hơn những người bạn bình thường một chút và rất tốt với tao. Đơn giản tao không dám gọi mầy là bạn thân của tao vì thật sự tao vẫn chưa tiếp xúc với mầy nhiều lắm lắm, cũng chưa thực sự hiểu mầy lắm lắm... Nhưng đối với tao, lúc nào mầy cũng hoàn toàn là một người bạn tốt, đáng quí... Luôn quan tâm, dõi theo tao hằng ngày.
...
Rồi tao có người yêu, mầy cũng có người yêu. Tụi mình đều có những mối quan tâm mới. Mầy chuyển ra ngoài ở, tao thì vẫn ở ktx... Nhưng thỉnh thoảng, tao vẫn gặp mầy, vẫn hàn huyên đủ thứ... vẫn rất vui vẻ, cứ như chưa bao giờ được nói, được cười nhiều như thế...
...
Rồi thì cũng có duyên, tao lên nhận bằng tốt nghiệp với mầy (èo, 1 em CNTT đi lãnh bằng tốt nghiệp với 1 em CKM)... chụp hình kỷ niệm với mầy... Lại cười, lại nói...
...
Rồi mầy và tao đi làm. Hơn 2 năm rồi, bao lần hẹn hò thất bại cho đến tối thứ 7 vừa rồi, tao lại xuống ktx, và mầy đến chơi với tao...Hai đứa lại tiếp tục chuyện trò vui vẻ. Như là tụi mình vẫn như xưa vậy. Tao vẫn thích thấy mầy cười, vẫn cái cách nói chuyện tưng tửng, nửa chừng... Rồi thì mầy vẫn hay vỗ tay cười khoái chí...Mầy cũng khác nhiều lắm nha nhỏ. Tao cũng mừng, vì biết mầy đang từng bước vững chắc đi trên con đường đúng đắn mầy lựa chọn, vì biết mầy vẫn vui vẻ, sống tốt hàng ngày......Tao lúc nào cũng nói là tao chỉ viết chỉ để lưu lại những cảm xúc của mình... như thể tao sợ một lúc nào đó, tao sẽ quên... nhưng không đâu mầy ạ, tao không bao giờ quên mầy, một người bạn dễ thương của tao.
Lại úp đết!
Úp đết 1 tẹo cho đỡ gục ra bàn rồi cắm đầu test vậy... Chứ sao giờ hen.
Để coi xem sao, tối thứ 6, không đi ốc iếc, nhậu nhoẹt để về đi mua dép mới mang (ặc ặc ặc, đúng là con gái, ưng cái gì thì đòi cho được mới thôi) Người thì sốt, nóng ran, mệt mỏi, ho nữa. Vậy mà lúc đi mua dép á, tỉnh như ruồi, cười toe toét. Vừa ra khỏi tiệm là mặt chù ụ, đòi chồng chở về nhà gấp để vật vã ra đó ngủ sớm.
Chồng thấy chả nói gì hết (dạo này chồng thông cảm cho mình gớm nhỉ?) Lẳng lặng chở vợ đi vòng vòng chơi rồi về nhà nấu cháo cho vợ ăn. Được, hun chồng 1 cái. =))
Sáng thứ 7 cũng nằn nì đi xuống Thủ Đức học bài... Để rồi, down nguyên bộ Thơ ngây 2 về coi đến 5h sáng mới ngủ. Bài vở vất xó luôn. (Tội lỗi, tội lỗi)
10h chồng nhắn tin bảo chiều về đi ăn cúng. Ậm à, ậm ừ rồi ngủ tiếp...
Thiệt là hư kinh khủng hén. Cuối tuần chỉ có đi chơi, coi phim và ngủ...
...
Đã vậy tối đi ngủ sớm... rồi thì sáng dậy trễ. Mắc cười nhất là chồng không cách nào lôi vợ ra khỏi giường hết (dạo này khả năng chịu đựng của vợ đã lên bậc mới, phải chỉ cho chồng vài chiêu mới thôi, chứ các chiêu cũ đã bị vợ thuộc bài hết rồi). Vậy mà, người cứ ngầy ngật, buồn ngủ kiểu gì đó.
Chán nhở! Ghét bị bệnh ghê luôn. (Ai đâu mà thích chớ)
Bù lại, đi Thủ Đức mua được mấy cuộn len VT màu sắc tươi tắn, rồi 1 mớ nút áo (xấu ỉn) để về tra nút dần dần...
...
"Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đường" (câu này trong phim gì hồi đó coi mà hỏng nhớ) Giờ vẫn buồn ngủ. Gra`ohhhhhhhhhhh!
Để coi xem sao, tối thứ 6, không đi ốc iếc, nhậu nhoẹt để về đi mua dép mới mang (ặc ặc ặc, đúng là con gái, ưng cái gì thì đòi cho được mới thôi) Người thì sốt, nóng ran, mệt mỏi, ho nữa. Vậy mà lúc đi mua dép á, tỉnh như ruồi, cười toe toét. Vừa ra khỏi tiệm là mặt chù ụ, đòi chồng chở về nhà gấp để vật vã ra đó ngủ sớm.
Chồng thấy chả nói gì hết (dạo này chồng thông cảm cho mình gớm nhỉ?) Lẳng lặng chở vợ đi vòng vòng chơi rồi về nhà nấu cháo cho vợ ăn. Được, hun chồng 1 cái. =))
Sáng thứ 7 cũng nằn nì đi xuống Thủ Đức học bài... Để rồi, down nguyên bộ Thơ ngây 2 về coi đến 5h sáng mới ngủ. Bài vở vất xó luôn. (Tội lỗi, tội lỗi)
10h chồng nhắn tin bảo chiều về đi ăn cúng. Ậm à, ậm ừ rồi ngủ tiếp...
Thiệt là hư kinh khủng hén. Cuối tuần chỉ có đi chơi, coi phim và ngủ...
...
Đã vậy tối đi ngủ sớm... rồi thì sáng dậy trễ. Mắc cười nhất là chồng không cách nào lôi vợ ra khỏi giường hết (dạo này khả năng chịu đựng của vợ đã lên bậc mới, phải chỉ cho chồng vài chiêu mới thôi, chứ các chiêu cũ đã bị vợ thuộc bài hết rồi). Vậy mà, người cứ ngầy ngật, buồn ngủ kiểu gì đó.
Chán nhở! Ghét bị bệnh ghê luôn. (Ai đâu mà thích chớ)
Bù lại, đi Thủ Đức mua được mấy cuộn len VT màu sắc tươi tắn, rồi 1 mớ nút áo (xấu ỉn) để về tra nút dần dần...
...
"Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đường" (câu này trong phim gì hồi đó coi mà hỏng nhớ) Giờ vẫn buồn ngủ. Gra`ohhhhhhhhhhh!
Ảnh ảo không gian 3 chiều.
Sáng nay thấy bạn Dung làm cái quiz về ảnh ảo, tự nhiên nổi máu nghề nghiệp, cũng làm thử.
Hậu quả là giờ mắt đau ơi là đau rồi nè. Nhưng mà nó cũng làm mình nhớ lại kỷ niệm coi ảnh ảo của mình.
Nhớ hồi đó, hình như là lớp 7 thì phải, rộ lên phong trào coi ảnh ảo. Báo chí đăng từa lưa, báo HHT ấy mà, ở quê ngày xưa có mà chỉ có HHT, Mực Tím với cả Áo trắng hay là báo TNTP mà thôi.
Hồi đó mình ngáo lắm, không biết coi ảnh ảo đâu nha. Nào thì là đưa lại gần mắt, rồi kéo ra xa, tập trung nhìn vào 1 điểm. Những cách đó thì mình áp dụng tá lả hùng binh, nhưng mờ có được đâu. Nói túm lại, kể cả lé mắt để nhìn, nếu không nhìn đúng thì nhìn có mà đến tết cũng không ra 1 miếng ảo nào trong cái hình rối nùi ấy.
Rồi thì có một buổi chiều, mình nằm trên ghế xếp trong nhà, buồn ngủ như trái đu đủ, vơ vội tờ HHT che sáng ngủ. Lơ mơ cầm tờ báo lên, tự nhiên, lại thấy ảnh ảo hiện ra rõ mồn một, mà chả cần phải áp dụng cách nào cả. Hóa ra ngái ngủ thì xem được ảnh ảo nhá. Lần đầu tiên mình xem được là chữ "Hoa học trò" nổi lên ở tờ ảnh ảo màu trang giữa tờ báo. Kể từ đó trở đi, cầm tờ ảnh ảo lên, mình chỉ cần "chớp" 1 cái, là nhìn ra ngay lập tức nha... Hehe, rất đáng là tự hào (vì chồng không biết nhìn kiểu này, vật vã lắm đồng chí ấy mới xem được 1 tấm mờ hô hô hô)
...
Khuyến cáo chung, coi ảnh ảo rất có hại cho mắt... Huhu, nhưng đã coi được, thì lại thích coi. Khổ không kia chứ ;)
Áo móc!
Dạo này lại đâm ra nghiện móc áo, thế có chết không cơ chứ. Nhà lại chả có mấy chỉ cotton hay len gì hết.
Dạo này hôm nào đi chợ cũng ghé sang cái tiệm bán quần áo. Thấy thỉnh thoảng người ta hay treo một cái áo móc màu vàng, màu trắng hay màu tím gì đó. Lần nào cũng vậy, cũng ghé sang ngắm nghía. Tự nhủ, mình mà móc cũng được, có điều lâu quá, lười nhỉ?
Hôm qua ngó thấy 1 cái áo móc kết hợp hoa văn quả dứa và mũi sò đơn giản, trông nó cũng hay hay lại cũng muốn làm... rồi 1 cái móc mũi hoa thất bảo. Xinh lắm. Có lẽ sau đợt thi này mình sẽ bắt đầu gầy dựng sự nghiệp móc áo của mình thôi!
@ Chị Kiwi: Đợt này là em tự "ngộ" ra rồi chị ạ... Bắt đầu lăn xăn theo chị em móc áo
Nghỉ lễ.
Em đúng là thực hiện 100% khẩu hiệu "Nghỉ lễ", tức là lễ ở nhà nghỉ ngơi, không đi chơi đâu cả.
Sáng nướng cho khét lẹt cái phòng rồi mới lò dò dậy chồng chở đi chợ. Hic, chợ ngày lễ, phải gọi là xin lỗi chịu không nổi luôn, đông kinh dzị. Bà con cô bác, anh chị em chen lấn, mua mua, bán bán... Ngay cả chỗ chồng hay đứng đợi em cũng phải chen mà đứng Em đi dạo 1 vòng chợ, hết 1h đồng hồ mà mua được toàn mấy thứ vớ vẩn. Cũng bởi, đông quá, em nó chen hổng lại.
Trưa cơm nước xong, hehe, cả nhà đi ngủ còn em đâu có ngủ đâu. Em coi phim. Chả hiểu sao dạo này HBO và StarMovies toàn chiếu phim bạo lực và phim hoạt hình. Em không coi bạo lực, hoạt hình thì toàn phim đã thuộc lòng rồi, nên em coi lại Thơ ngây 1. Hè hè. Vừa coi, vừa móc, vừa ăn nữa chứ.
...
Đến chiều thì sang nhà ngoại ăn tiệc. Công nhận chồng em nấu bún măng và làm tiết canh vịt ngon lắm nha. Mai mốt về BĐ phải cho chồng trổ tài mới được. Hehe, em thì phởn phơ ngồi móc, vừa coi tivi vừa chọc ghẹo chồng... Thế đấy.
...
Thành quả của ngày lễ, là móc xong cái áo. Hic, móc xong rồi mới thấy là như cái áo bầu vậy... Huhuhu Thiệt là đau lòng quá đi. Cái áo em thích, vậy mà "không hợp với dáng em". Để cuối tuần này em mang cho bé Ty mặc thử, xong rồi chắc su cho nó luôn quá
...
Cuối cùng, thành quả đáng ghi nhận nhất, là móc được 1 cái thân áo cho bé Như... Ặc ặc, mà áo của cháu thì to... như lòng bàn tay ấy.
...
Kể ra móc áo không đến nỗi vật vã như mình đã tưởng. Với độ móc crazy như mình, áo nhỏ nhỏ hoàn toàn có thể móc trong ngày 1, ngày 2. Áo bự bự thì ngày 3, ngày 4. Chiết nách, chiết cổ, riết thì quen. Đúng như các chị bảo mình ấy... hè hè, em đang đợi bạn Phúc vào nè, vừa có sợi móc, vừa có thạch ăn, vừa có ô mai mà nhâm nhi nhá.
...
Vậy coi như nghỉ lễ thành công, mọi người nhỉ?
....
Bonus tấm ảnh đồ chơi cho em bé, chắc em sẽ mần nó trong tuần này cho cháu chơi.
Update tình hình...
Tình hình là dạo này đang rất tình hình...
1. Cai nghiện thất bại, nghiện nặng hơn.
2. Chồng lại sắp đi làm chỗ mới, đang buồn vui lẫn lộn. Vui vì đây là cơ hội mới cho anh phát triển tốt hơn. Buồn vì, chồng đi làm chỗ mới, hổng ai chở em đi làm, hổng ai gửi mail hỏi thăm, rồi thì mua cơm cho em, rồi thì đủ thứ hết...
Anh cứ bảo, thì em lớn rồi, phải tự đi làm đi chứ. Nhưng mà chưa quen được nha. Trước giờ lúc nào cũng có người chở đi, nhiều khi thấy mình ỷ lại kinh khủng, cái gì cũng không chịu làm... Hông lẽ giờ kiếm người mới chở đi anh hen
3. Chả hiểu làm sao dạo này không thèm ăn cái giống gì hết... Huhuhu, ăn không được nè, ngủ thì ngon nè, lại chả thèm cái gì hết... chỉ thèm có thời gian mà coi phim, mà móc thôi à.
...
Tình hình là không có gì mới cả. Mọi người đọc đừng hiểu đúng ý em nha. hô hô hô.
...
Cuối tháng 9, đầu tháng 10 em sẽ lại vi vu về Bình Định. Ah, nhìn cái hình bé Ty chụp biển Qui Nhơn mà còn đẹp hơn cả mũi né. Thấy tức quá... huhuhu, lần này em về cũng phải chụp hình nhiều mí được.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)