Đặt cục gạch... bữa sau viết tiếp. Đang quởn
....
Tiếp cho ngày hôm qua.
Đang lơ mơ suy nghĩ xem mình có mối tình đầu khi nào nhở
....
Chính xác là lên cấp 2 mình sống thật tách biệt, không hòa đồng với mọi người trong lớp là mấy. Chắc có lẽ là hồi đó mình cảm thấy mặc cảm về bản thân vô cùng. Một con bé nhà nghèo và xấu xí...
Mình có nhớ rõ lắm, làm mình luôn cảm thấy ghen tị, luôn cảm thấy tự ti và ít nói (chả giống bi giờ 1 chút nào, nói như cái loa phát thanh). Dần dà, mình cứ trốn trong vỏ bọc ấy.
Cũng đúng thôi, mình cảm thấy mình không phải là một người may mắn. Ba mất sớm, một mình mẹ nuôi 3 chị em mình ăn học. Mình biết là gia đình mình khó khăn nên không bao giờ dám đua đòi hay xin mẹ bất kỳ một khoảng nào để đi chơi, để bằng bạn bằng bè... Lúc nào mình cũng muốn thoát khỏi cái vỏ bọc đáng ghét ấy...
Và rồi mình gặp anh í, chính xác là năm mình học lớp 7
Hehe, mình gọi anh í là first love của mình bởi vì mình biết mình có cảm tình với anh í (ngay lần gặp đầu tiên luôn í nha). Để xem nào, anh í rất đẹp trai nè (hehe, từ nhỏ đã mê trai đẹp rồi), có 1 nụ cười close-up và hàm răng trắng kinh khủng, nổi bật trên làn da đen nhẻm của 1 thằng nhóc ăn chơi có tiếng ở quê anh í.
Èo, thì đó, túm lại anh í là học sinh cá biệt, bị chuyển về ở gần nhà mình học để cho bớt quậy... Nhưng đối với mình, anh í thật là ấm áp... Mình có thể nói chuyện với anh í, có thể tâm sự, hay ít ra có thể cười thoải mái, thoát khỏi mặc cảm, cởi bỏ được cái vỏ bọc mà mình tự tạo ra...
....
Có thể, mình hồi ấy là một con bé ngốc xít, nói năng nhặng xị, hay sao sao và sao sao đó... Bản thân mình vốn là một học sinh gương mẫu thế nhưng sao mình thích cái phong thái tự do, thoải mái của anh ấy đến vậy. Có lẽ mình đã quá khô khan, cứng nhắc cho nên gặp anh ấy mình cảm thấy như tìm được một cái gì đó thật mới lạ...
....
Cùng thời gian, mình vẫn là một học sinh gương mẫu, anh í, vẫn là một học sinh cá biệt... Cả hai vẫn nói chuyện, vẫn chơi đùa... Hồi ấy mình chả biết gọi thế nào cho tình cảm của mình... hehe, giờ thì biết rồi í mà... nhưng mình không bao giờ còn có cơ hội gặp lại anh í nữa, có chăng chỉ là trong giấc mơ...
....
Hết rồi đó.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
2 nhận xét:
Chời,nhỏ nàu iu sớm dữ zậy ta.Mà "anh í' đi đâu mất rồi à?
Dạ, đi về nơi xa rồi chị... Không bao giờ có thể gặp lại nữa...
Đăng nhận xét