Em là người luôn tôn trọng những suy nghĩ của mình và dĩ nhiên là suy nghĩ của mọi người nữa.
Em luôn biết mình muốn gì, cần gì và nên làm như thế nào.
Em thấy mình đủ mạnh mẽ, đủ kiên định để theo đuổi một thứ mình yêu thích, đủ kiên nhẫn để làm lại từ đầu nếu chẳng may có gì đó không hay xảy ra với em. Em cũng biết mình đủ cứng cỏi để tự đứng lên từ những mất mát, những sai lầm.
Em tự nhận xét là mình đang khá hài lòng với cuộc sống hiện tại, dù đôi khi nó hơi "nhạt" và "vô vị" hay nói không hơn không kém thì một chút "khô khan".
...
Đôi lúc nghĩ, nếu em mơ mộng hơn một chút, liệu em có chấp nhận được em như hiện tại hay không?
Lắm lúc chán, cứ thấy muốn chết đi cho rồi, tại sao em không can đảm, tại sao lại không tự tin để vượt qua những khi mình hèn nhát đến đáng sợ thế kia...
...
Sống là phải biết ước mơ, là phải có hoài bão riêng cho mình. Từ nhỏ em đã sống với lý tưởng đó, lúc nào cũng tin tưởng vào bản thân, rằng mình luôn có những ước mơ, tuy nhỏ bé nhưng quan trọng và cần thiết. Đôi lúc hoang mang cực độ, những ước mơ lại bùng cháy trong em, thôi thúc em cố gắng...
...
Haiz, lại viết lảm nhảm lung tung :D
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét