Viết chữ đẹp :)

Tự nhiên search vớ vẩn ra 1 topic về viết chữ đẹp, thấy nhớ ba, nhớ mẹ đến cồn cào.

...

Ừm thì ngày xưa í mà, mình đã từng bị lao động khổ sai trong giai đoạn tập viết.

Làm thế nào để viết chữ đẹp, viết nhanh, đúng chuẩn và có phong cách riêng của mình? Hehe, cũng may từ những ngày tháng lao động khổ sai ấy mà giờ ít ra mình vẫn còn có cái tự hào với con, với cháu trong nhà.

...

5 tuổi, mình biết đọc báo, biết xem đồng hồ không có số. Và 5 tuổi, ba mẹ bắt đầu tập cho mình viết.

Mình không được đi học lớp chọn của trường mẫu giáo liên cơ (vì mới ở với ngoại lên mà) nên chỉ học lớp bình thường thôi. Ở nhà mẹ có bé Ty nên mình phải ở nhà tập viết sau khi đã đọc báo ro ro :D

Khổ nhất là nhà ai cũng thuận tay trái - và mình cũng thế. Bản năng tự nhiên mình viết tay trái vừa nhanh, vừa đẹp, sớm được đi chơi. Nhưng đời đâu như chúng ta mong muốn hỉ? Ba và mẹ bắt đầu vùi dập tài năng trẻ bằng cách tập cho con gái lớn viết tay phải :(( Thảm cảnh bắt đầu từ đây. Ngày nào cũng phải viết vài trang vở chan nước mắt, tay lúc nào cũng đổ mồ hôi vì lo sợ.

Nhưng được cái ba mẹ mình rất tâm lý... (hí hí hí, mình thích đoạn này nhất). Ba giải thích tại sao con phải viết tay phải, tại sao có sự khác biệt giữa tiếng Việt và tiếng Tàu, khác nhau trong cách viết từ trái sang phải, từ trên xuống dưới... Ừ thì mới có 5 tuổi đầu, mình cứ phải gọi là gật gù liên tục (hiểu được có xí xi à, giờ ngẫm lại thì hiểu hết hehehe) đỡ khóc hơn lúc trước và đỡ len lén chuyển sang viết tay trái hơn chút.

Ngày xưa cái thời của mình là viết bút lá tre mà, viết chấm mực ấy nhưng mà mình được ba mẹ ưu tiên số 1, ba tặng con gái 1 cây viết Pilot, cây viết kỷ niệm thời yêu nhau của ba mẹ để con gái viết chữ đẹp. Hehe, khỏi phải nói mình tự hào biết chừng nào, nâng niu nó từng chút một. Cho đến giờ chữ mình viết vẫn còn có nét thanh, nét đậm nha, nhớ cả cây viết Pilot luôn.

...

Lên lớp 1, lại không được vào học lớp chọn vì ba mẹ mình không có "thân thế" như các gia đình khác. Hehe, nhưng nhỏ mà, mình đâu biết gì đâu nè.

Bài tập viết đầu tiên lớp 1 mình được có 7đ hà, trong khi bạn Duy Lộc được 10đ. Hôm đó về nhà mình khóc hết nước mắt. Ba mẹ an ủi bao nhiêu mới nín. Từ đó mình tự giác học hành hẳn lên. Có mỗi tháng đầu tiên là đứng nhì thôi nha, mấy tháng sau là lớp mình có 3 đứa đồng hạng nhất hết :D

...

Lên lớp 2, lớp 3 bắt đầu được chọn đi thi vở sạch chữ đẹp. Kỷ niệm nhớ nhất là năm lớp 4 kia. Năm đó là năm cuối cùng mình còn ba. Cũng cái tội nghịch ngợm, mình vẽ bậy và nháp đầy lên bìa vở (ngày xưa là bao vở bằng bìa báo Liên Xô). Sắp đến ngày đi thi, vậy mà cô trả nguyên bộ vở về và mắng vốn với ba mẹ là con gái hư quá :((

Trận đòn năm đó mình vẫn còn nhớ và vẫn còn nhớ ba ngồi kẻ nhãn, vẽ hình bông hồng trên từng nhãn vở cho mình, nắn nót viết tên con...

Năm đó mình được giải nhất vở sạch chữ đẹp toàn huyện. Khỏi phải nói là mình vui như thế nào. Ba cũng vui nữa. Ba mẹ tặng mình cây viết Hero mới (sau này lên lớp 5 làm mất thì mình đã khóc suốt 1 tuần luôn đấy nha, phải nhờ đi thi được giải 1 cây viết mới mới bớt buồn).

Lớp 4, lần đầu tiên trong đời giải thưởng học sinh giỏi là 1 sấp vải trắng và sách vở. Ngày mình đi nhận phần thưởng cũng là ngày ba mất...

....

Tất cả chỉ còn lại trong mình là kỷ niệm, nhưng tại sao mình như chưa bao giờ quên bất kỳ một kỷ niệm dù là nhỏ nhoi...

...

Mình chưa bao giờ không khỏi tự hào về ba mẹ, về gia đình mình. Mẹ viết chữ đẹp lắm, ba còn viết chữ đẹp hơn nữa. Trong hàng trăm, hàng ngàn bức thư ba gửi cho mẹ, mỗi bức thư một nét chữ, một đặc trưng riêng, phong cách riêng và không hề lẫn lộn 1 nét nào. Bạn bè mình những ai chưa được thấy chữ ba mình đều không thể nào tưởng tượng được điều đó, ngoại trừ một số người thân thiết của mình.

Và trong những quyển nhật ký viết chung của ba mẹ, những dòng chữ yêu thương vẫn còn đấy, còn mãi với thời gian.

...

Hai đứa em gái của mình đều tiếp nối truyền thống đó, đều viết chữ rất đẹp. Nghĩ lại thương các em thiệt thòi, không được ở bên ba lâu như là mình. Chỉ còn mỗi mình mẹ dạy các em nên người....

...

Đã có lần mình nghĩ mai mốt sẽ cưới 1 anh viết chữ đẹp giống ba kia, nhưng duyên số mà, mình chả nói trước được gì. Chỉ mong rằng con gái mình lớn lên, dù có phải rèn luyện con, khuyến khích con, động viên con như thế nào, mình cũng muốn được làm một người mẹ tâm lý như là ba mẹ mình đã dạy dỗ mình, từ nét chữ của những tháng ngày đầu tiên....

Sắp đến tết rồi :)

Năm nay có quá nhiều tin mới đến với mình vào dịp cuối năm. Mọi việc đến một cách dồn dập cứ như là đã được hoạch định trước để xảy ra trong cuộc đời mình vậy. Ừ thì mình nào có biết làm sao, ngoài chấp nhận nó và đón nhận tất cả mà thôi.

...

Sau mấy tháng trăn trở, 2 vợ chồng mình cũng quyết định xây nhà. Mặc dù 2 đứa biết, và hoàn toàn tự hào là từ hai bàn tay trắng, sẽ làm nên vô số nợ :p nhưng rồi cũng phải đến lúc cho một sự kiện trọng đại một cái khởi đầu chứ nhỉ?

Đó, thế là xây nhà. (Đến giờ vẫn chưa xong, 1 tháng nữa mới được về nhà mới kia)

...

Chồng đổi công trình, đi làm xa hơn hẳn. Hôm nào cũng ra khỏi nhà lúc 6h sáng và có hôm về đến nhà đến tận đêm khuya. Thương chồng thật. Vất vả làm lụng để lo cho vợ (bây giờ lo cả cho con nữa nè :p)

...

Vợ chuyển cty, về làm gần nhà. Mọi việc vẫn ổn và bình yên. Mà thật ra vợ cũng chỉ mong đến vậy thôi hà, không mơ mộng gì cao xa cả.

...

Rồi mình có tin vui :"> Tự dưng thấy con ngoan dễ sợ, không làm cho mẹ khổ từ những ngày tháng đầu tiên. Lại cũng thấy thương con vì con đến với ba mẹ khi mà ba mẹ đáng lẽ ra nên dành cho con nhiều thời gian hơn thế nữa. Tự dưng cảm thấy giống như là một phần tâm nguyện nào đó của mình chưa hoàn thành.

Mình cứ nghĩ là sẽ làm được nhiều, thật nhiều những điều đặc biệt, sẽ chào đón sinh linh bé bỏng của vợ chồng mình bằng tất cả những tình thương, sự quan tâm và cả điều kiện vật chất đầy đủ... Thế nhưng, những gì mình đã nghĩ và đã làm thì hoàn toàn không đi cùng nhau.

Quyết định tạm dừng học tập để có thể nghỉ ngơi thêm một chút, để có thời gian chăm sóc sức khỏe cho bản thân và cho cả bé yêu nữa.

Nhóc ạ, mẹ cảm ơn con rất nhiều vì con đã rất ngoan, rất rất ngoan cho đến thời điểm này con nhé!

Dĩ nhiên, là mẹ cũng cảm ơn ba của nhóc vì lúc nào cũng mang lại cho mẹ niềm hạnh phúc, sự bình yên, che chở và yêu thương.

Và mẹ hứa, sẽ cố gắng để trở thành một người mẹ tốt, một người mẹ hiện đại và là một người mẹ mà con lúc nào cũng thấy cần thiết trong đời.

...

Ba mẹ mong sớm đến ngày được gặp con, con nhé!

My way

Lâu lâu quởn up lời bài hát lên blog cho zui, cho đỡ vườn không nhà trống.

And now, the end is near,
And so I face the final curtain.
My friends, I'll say it clear;
I'll state my case of which I'm certain.

I've lived a life that's full -
I've travelled each and every highway.
And more, much more than this,
I did it my way.

Regrets? I've had a few,
But then again, too few to mention.
I did what I had to do
And saw it through without exemption.

I planned each charted course -
Each careful step along the byway,
And more, much more than this,
I did it my way.

Yes, there were times, I'm sure you knew,
When I bit off more than I could chew,
But through it all, when there was doubt,
I ate it up and spit it out.
I faced it all and I stood tall
And did it my way.

I've loved, I've laughed and cried,
I've had my fill - my share of losing.
But now, as tears subside,
I find it all so amusing.

To think I did all that,
And may I say, not in a shy way
Oh no. Oh no, not me.
I did it my way.

For what is a man? What has he got?
If not himself - Then he has naught.
To say the things he truly feels
And not the words of one who kneels.
The record shows I took the blows
And did it my way.

Yes, it was my way.

Ghiền sách.

Dạo này mình ghiền sách trở lại.
Có khi rảnh rỗi quá mình lại đâm hư đốn mất thôi. Hihi, nhưng thôi kệ, ghiền gì chứ ghiền sách là mình chịu à nha.
Nhưng khổ nổi mình ghiền sách tức là mình ghiền đi mua sách và lại đọc ngấu nghiến :(( mà như thế thì lại bỏ bê một cơ số những thứ khác... Ặc ặc ặc.
Chồng thì không phản đối gì nhiều, vì vợ chỉ ở nhà đọc sách, lâu lâu đi tụ họp bạn bè lại tha lôi về 1 túi cũng 5,6 quyển dày cộp, rồi lại đặt target, lên mục tiêu đọc trong bao lâu.
Haiz, khổ vậy đấy chứ.
Đã thế còn đi kêu gọi bạn bè, đồng bọn nhà nhà đọc sách, người người đọc sách, cái kiểu như là mỗi khi mình bị dính virus nào thì ráng mà phát tán cho bạn bè hết vậy (tội lỗi, tội lỗi vô cùng)
...
Nhưng sách thì ai chả ghiền, nhất là công nghệ hiện nay, sách nào in cũng đẹp, đọc cũng sướng và mua cũng tốn tiền :D
...
1 tháng nữa là dọn về ổ mới ở. Mình đang mong đợi đây. Tủ truyện, sách của mình, và cả cái tủ len của mình nữa, sẽ được sắp xếp gọn gàng, mình sẽ lại từ từ mà sưu tập tất cả những thứ mình yêu thích vì ít nhất đã có nơi để tàng trữ rồi cơ mà :D Hehehee

My happy frog.

For Sue, my dearest friend in Malay!

When I first searched for free patterns of any kinds of frogs, I found your free pattern. The frogs you made are so cute. I even love the decoration, their clothes and everything that goes together with them.

After having that pattern, I do not hesitate to make one for my colleague. She turned out as cute as she's supposed to be. I love your pattern Sue. Thanks so much for your kindness. It's so easy to follow and I hope that you will keep doing a great job.

When I first made this frog, I didn't mean to join any Give-away. Just because I love that frog, and I made it :)
Hehe, but now the time comes, I of course am very eager to join your Giveaway this time.

This is the frog I first made:


Here are my frog and my friend's frog:



Happy crocheting!

Phuong