Ừ thì cứ gọi là anh đi, một đại từ nhân xưng hết sức là bình thường và quen thuộc và tất nhiên là dễ gây sự tò mò, rắc rối.
...
Thật ra thì anh lớn hơn mình 1 tuổi nhưng mà học cùng khóa với mình. Hehe, bởi vậy cho nên phải khổ cực, khó khăn lắm anh mới thuyết phục được mình kêu anh là anh đó nha. (mai mốt kể cho con cháu nghe sự tích này mới được)
Anh là con trai bắc chính hiệu (nghĩa là trong mắt mình, anh là người gia trưởng, có thể là người keo kiệt, cộc tính hay là sao sao đó nữa). Và chẳng hiểu sao ông trời run rủi thế nào mà mình lại có duyên số với người bắc thế không biết nè
...
Ngày mới quen nhau anh học không giỏi, đẹp trai ở mức bình thường (nhận xét chủ quan là trên bình thường một chút, tuy nhiên vẫn chưa đủ tiêu chuẩn của mình lúc đó ), ít nói cực, cù lần dã man và đặc biệt là hay cười, khoe hàm răng đều ơi là đều . Ờ mà hồi đó mình cũng rứa. Học lẹt đẹt, suốt ngày chạy vạy kiếm tiền, không xinh xẻo miếng nào, nói như súng liên thanh và mình cũng vui vẻ mà ha.
Mình quen anh có nhiều tình huống lắm, giờ kể ra có mà hết ngày hết giờ cũng hổng hết. Chỉ biết là các bạn khác đến chơi với mình vào ban ngày và trước 5h chiều thì anh toàn sang chơi sau 9h đêm. Hehe, thì tụi mình ở ktx kia mà. Mình cũng théc méc lắm vì cái bạn này tối nào cũng sang chơi, không chịu để cho mình học bài gì cả. Nhiều khi bạn ấy sang chỉ ngồi nghe mình nói và cười thôi cũng làm cho mình cảm thấy vui vui rồi.
...
Rồi mình và cái anh bạn ấy cùng đeo nhẫn, nhẫn mây chính hiệu 100% (giờ vẫn còn giữ làm kỷ niệm á nha), cùng viết nhật ký Bạn bè thấy anh thay đổi, học hành siêng năng và tiến bộ rõ rệt (đáng phát huy quá), tích cực tham gia các hoạt động Đoàn hội ở trường hơn (èo, suốt ngày mình cứ kèo nhèo như thế mà không tham gia làm sao yên với mình)... Mình cũng nghe nhiều lời bàn tán ra vào nhưng mà mình mặc kệ quen rùi cho nên 2 đứa cứ bình bình tiến tới vậy thôi
...
Anh không lãng mạn cực kỳ nhưng vẫn ở mức có thể chấp nhận được. Nghĩa là hồi sinh viên, vẫn làm thiệp tặng mình, vẫn mua hoa, vẫn có quà tặng mình mỗi dịp lễ. Hai đứa mình đều là sv nghèo nên mình vẫn cảm thấy vui và hạnh phúc với những cái vốn có của mình, vẫn cố gắng phấn đấu học tập tốt cho tương lai. Thế là đủ anh nhỉ?
Mình cũng là con gái kia mà, đôi lúc mình cũng có phút xao lòng, cũng có khi so sánh. Rằng anh sao lại thế này mà không phải thế kia, sao anh lại làm như vậy trong khi em thích anh làm khác mà... đủ thứ hết trơn. Nhưng thật may mắn cho mình, vì cuối cùng mình cũng nhận ra được, đâu là thực tế và đâu là những điều của mình và dành cho mình.
Mình mãn nguyện với sự lựa chọn của mình. Dù rằng anh có như thế nào đi nữa trong mắt người khác thì trong mắt em, anh vẫn sẽ mãi giữ vị trí đầu tiên, anh nhé! Ông xã của em
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
Chuyện tình của em cũng dài tập phết nhỉ? Giống chị, hehe, cũng yêu từ hồi sinh viên, rồi ra trường vài năm, rồi cưới, giờ lại có thêm nhóc nữa, chưa muốn viết hồi ký cho con cháu đâu em ạ, vì còn nhiều chuyện để "kể tội" nữa cơ.
Đăng nhận xét