20/5 - ngày đi làm thứ 2.

Mẹ mìn không gào thét, không than thở nhớ con như bao bà mẹ khác. Đơn giản chỉ vì mẹ có nhiều điều kiện hơn.
Sáng 9h mẹ mới mò ra đường, trưa 12h có mặt ở nhà, chiều 5h lại về với con rồi.
Nhớ con, dĩ nhiên có. Nhưng từ ngày nâng số lượng lên 2 thì nỗi nhớ nó thiên về kiểu khác.
...
Chị uống sữa có ngoan không? Ăn phô mai, sữa chua, nước cam như thế nào? Chị chơi game gì, hát bài gì, có ghẹo em không?
Em bú có giỏi không? Ngủ đủ giấc không? Có đòi ẵm không? Bla bla bla... bao nhiêu câu hỏi đè bẹp nỗi nhớ của mẹ!
...
Trở lại làm việc là mẹ có nhiều niềm vui mới, bạn bè và các mối quan hệ sống lại.
Rồi mẹ lại học cách để đi tiếp, để làm tròn nhiệm vụ của mình.
Mẹ sẽ viết tiếp blog này, viết những chuyện vui, chuyện đáng nhớ để một ngày nào đó tìm lại, các con sẽ mỉm cười vì những hạnh phúc quá đỗi đời thường đã đến trong đời mình.
Yêu con.