Ta nói, sĩ tử đi học chờ ngày "vượt vũ môn hóa rồng" còn mình thì từ lúc bầu bí đến giờ chỉ mong đến ngày "vượt cạn" thành công.
Và rồi ngày ấy cũng đến, với bao nhiêu mong đợi của quá trời người (hihi, thiệt tình là mọi người còn mong hơn cả mình). Có điều, lần "vượt cạn" này lại hơi không đúng theo qui luật chút nào.
...
Dự sinh là 3/6, ax thì suốt ngày hối thúc mình nghỉ làm sớm để nghỉ ngơi cho khỏe, chờ đợi ngày đón bé con. Ừ thì mẹ cũng vào SG sớm để chuẩn bị đủ thứ cho mình nên mình cũng nghỉ làm sớm hơn dự định vài ngày.
2 tuần trước khi sinh, thực sự sung sướng, quá là sung sướng. Cơm nước có mẹ lo, nhà cửa mẹ cũng dọn dẹp hết :">, mình chỉ có ung dung hết ăn lại lăn ra nằm, hết nằm lại lôi len ra móc :)) Chưa kể trình luyện phim và chơi game được cải thiện rõ rệt.
Gần đến ngày dự sinh, mẹ và mọi người lại sốt ruột hơn cả mình. Chồng cứ thỉnh thoảng Buzz mình để chọc, vợ Thạch sinh rồi, bao giờ tới lượt em đây :-? Hỏi chúa :))
Đi khám định kỳ, bs cảnh báo là bị cạn ối (trong khi trước đó vài ngày thì lại là thừa ối :((), tức là nếu dục sinh thì vẫn có khả năng sinh thường nhưng mà mình lại sợ đủ thứ điều. Cuối cùng, quyết định được cả nhà chấp thuận là sinh mổ.
...
9h tối 29/5 nhập viện. Bs tới thăm, hỏi là có sợ không, có lo không. Mình thì mình cóc sợ (vì thật ra mình cũng chuẩn bị tâm lý để được đau đẻ như mọi người kia mà), cũng không biết có lo không nữa (chắc là có hơi lo lo một tí) nên tối hôm đó không ngủ được miếng nào (nửa đêm còn mò dậy tháo cả pin đồng hồ treo tường vì nó cứ làm mình đếm từ 1 đến 1000 rồi lại đếm ngược lại cũng chục lần mà không ngủ được)...
6h sáng 30/5 lên dĩa. Người ta nói sinh con mèo vào ban ngày cho con sướng. Thôi thì mình không mê tín gì mấy nhưng cũng cứ làm theo. Đúng là "vượt cạn" bằng sinh mổ thì không mang lại nhiều cảm giác gì mấy chỉ có hơi xúc động một chút khi nghe tiếng con khóc chào đời...
Nằm ở phòng hồi sức hết 6h thì mới được gặp mặt con (lúc trong phòng mổ thì có được nhìn qua rồi nhưng mắt mẹ cận thị nặng, báo hại cô y tá phải bế con lại thật gần mẹ mới nhìn con rõ :* :* :*)
...
Thế đấy, thế là vượt cạn thành công. Ai cũng bảo sinh mổ thì đau sau khi sinh nhưng mình công nhận là mình có khả năng làm người khác ngạc nhiên khi mới sang hôm sau đã cố gắng chịu đau lết dậy tập đi. Giả sử mình có không chịu đau đi chăng nữa, có rên rỉ đi chăng nữa thì ai sẽ chịu cho mình ngoài mình đâu, lại còn làm cho mẹ, cho chồng và các em lo lắng, mà mình thì không muốn thế chút nào. May thật, là mọi chuyện không đến nỗi tệ như mình tưởng, cũng không đau lâu đến mức mình phải gục ngã...
...
Thế là 9 tháng 10 ngày đã trôi qua... Và mình hoàn toàn tự hào vì đã được lên chức, đã vượt cạn thành công, dù nó có theo cách nào đi chăng nữa.
...
Giờ mỗi lần ngồi ngắm con gái yêu ngủ ngon nghĩ lại mới thấy đau đớn có thấm thía vào đâu, có sánh được với hình hài bé bỏng trong tay mình đang bế. Yêu con nhiều lắm, con gái yêu của ba mẹ :)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)