Năm nay có quá nhiều tin mới đến với mình vào dịp cuối năm. Mọi việc đến một cách dồn dập cứ như là đã được hoạch định trước để xảy ra trong cuộc đời mình vậy. Ừ thì mình nào có biết làm sao, ngoài chấp nhận nó và đón nhận tất cả mà thôi.
...
Sau mấy tháng trăn trở, 2 vợ chồng mình cũng quyết định xây nhà. Mặc dù 2 đứa biết, và hoàn toàn tự hào là từ hai bàn tay trắng, sẽ làm nên vô số nợ :p nhưng rồi cũng phải đến lúc cho một sự kiện trọng đại một cái khởi đầu chứ nhỉ?
Đó, thế là xây nhà. (Đến giờ vẫn chưa xong, 1 tháng nữa mới được về nhà mới kia)
...
Chồng đổi công trình, đi làm xa hơn hẳn. Hôm nào cũng ra khỏi nhà lúc 6h sáng và có hôm về đến nhà đến tận đêm khuya. Thương chồng thật. Vất vả làm lụng để lo cho vợ
...
Vợ chuyển cty, về làm gần nhà. Mọi việc vẫn ổn và bình yên. Mà thật ra vợ cũng chỉ mong đến vậy thôi hà, không mơ mộng gì cao xa cả.
...
Rồi mình có tin vui :"> Tự dưng thấy con ngoan dễ sợ, không làm cho mẹ khổ từ những ngày tháng đầu tiên. Lại cũng thấy thương con vì con đến với ba mẹ khi mà ba mẹ đáng lẽ ra nên dành cho con nhiều thời gian hơn thế nữa. Tự dưng cảm thấy giống như là một phần tâm nguyện nào đó của mình chưa hoàn thành.
Mình cứ nghĩ là sẽ làm được nhiều, thật nhiều những điều đặc biệt, sẽ chào đón sinh linh bé bỏng của vợ chồng mình bằng tất cả những tình thương, sự quan tâm và cả điều kiện vật chất đầy đủ... Thế nhưng, những gì mình đã nghĩ và đã làm thì hoàn toàn không đi cùng nhau.
Quyết định tạm dừng học tập để có thể nghỉ ngơi thêm một chút, để có thời gian chăm sóc sức khỏe cho bản thân và cho cả bé yêu nữa.
Nhóc ạ, mẹ cảm ơn con rất nhiều vì con đã rất ngoan, rất rất ngoan cho đến thời điểm này con nhé!
Dĩ nhiên, là mẹ cũng cảm ơn ba của nhóc vì lúc nào cũng mang lại cho mẹ niềm hạnh phúc, sự bình yên, che chở và yêu thương.
Và mẹ hứa, sẽ cố gắng để trở thành một người mẹ tốt, một người mẹ hiện đại và là một người mẹ mà con lúc nào cũng thấy cần thiết trong đời.
...
Ba mẹ mong sớm đến ngày được gặp con, con nhé!