Yêu thương mong manh!

Quyết để một title không ăn nhập gì đến entry này hết, để xem cảm xúc của mình đi đâu về đâu.
...
Hổm rày mình hay đọc blog của bạn bè, thỉnh thoảng cũng hay chat chít với một số chị em, tự dưng mình đâm ra suy nghĩ vẩn vơ. Ôi dào, mình mà nghĩ thì nhiều lắm, nghĩ thoáng cũng có nè, nghĩ quẩn cũng có nè, nghĩ tích cực hay tiêu cực, nói chung là tất tần tật những suy nghĩ rối rắm.
...
Rõ ràng là tại mỗi thời điểm mình lại thay đổi thái độ, quan điểm sống và cả suy nghĩ, mối quan tâm của mình cũng thay đổi. Mình biết, trong một chừng mực nào đó, những thay đổi ấy là theo chiều hướng thích nghi, là hòa hợp với cuộc sống. Thế nhưng tại sao, đôi lúc mình cũng thấy ghét chính những thay đổi do mình mang đến cho mình?!!
...
Dạo này anh làm mình cũng suy nghĩ nhiều hơn một chút nữa, suy nghĩ đến cái chung của hai đứa. Ừ thì cuộc sống đã ổn định, cũng đã đến lúc mình nên chờ đón một điều gì đó mới lạ trong gia đình. Anh hoàn toàn thoải mái đón nhận điều đó và rất mong đợi nữa là đằng khác. Thế mà mình lại là người do dự. Haiz, mình ghét cái cảm giác do dự, chần chừ như thế lắm lắm vì mình vốn là người quyết đoán kia mà. Không biết anh có buồn không nữa hả anh? Ba mẹ mà biết thế nào cũng trách mình. Nhưng quả thật, có quá nhiều việc khiến mình cứ lần lữa mãi đi thôi. Đôi lúc nghĩ, trời sinh voi sinh cỏ, lo gì. Nhưng lại đấu tranh tư tưởng vì mình vốn dĩ cầu toàn, không thích cảm giác chông chênh, ngoài tầm kiểm soát.
Những lúc như vậy, mình lại hướng suy nghĩ của mình theo một hướng nào đó, không hẳn là tích cực nhưng cũng không hoàn toàn tiêu cực. Nhưng mình muốn mình sẽ luôn là một người sống có trách nhiệm, sống thực với cảm xúc của mình.
...
Cho nên, chưa bao giờ mình cảm thấy mình không biết phải làm gì như lúc này...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét