Có đôi khi...




Có đôi khi

Có đôi khi bộn bề với biết bao lo toan trong cuộc sống, ta thật sự cần biết bao một người cùng chia sẻ và cảm thông... Nhưng cuộc đời vẫn cứ trôi và người thì vẫn cứ hờ hững.

Có đôi khi ta muốn khóc thật to, gào thật lớn để tự mình vượt qua được cảm giác cô độc, buồn chán tột cùng. Nhưng quanh đi ngoảnh lại ta chẳng có nơi nào để được bộc lộ cảm xúc cho riêng mình, khi sống trong căn nhà ọt ẹp với căn gác lửng mà mỗi bước chân đi đều phải để chân xuống nhẹ nhàng.

Có đôi khi ta muốn cầu xin thế gian này hãy quên ta trong một ngày để được tự do làm những gì mình thích. Ta muốn sống cho riêng mình. Một ngày, một ngày thôi... thế mà đến một giờ ta cũng không thể có.

Có đôi khi ta muốn gọi điện cho bạn, rủ đi uống nước với ta, nhưng tài khoản điện thoại chẳng còn lấy một xu thì gọi làm sao bây giờ. Trong khi đó tiền trong túi cũng chẳng khá hơn là bao.

Có đôi khi ta thèm ăn món bò bít tết lắm. Tan giờ làm là muốn chạy qua ăn ngay. Nhưng suy đi nghĩ lại cảnh mẹ ở nhà đợi cơm với món trứng chiên và canh rau nên ta chẳng thể nào đi ăn được. Thôi ta về với mẹ thôi!

Có đôi khi đọc được tin khuyến mãi trên báo về những bộ đồ hàng hiệu giảm giá đến 70%. Ta cũng háo hức cùng bạn bè đến xem. Bạn ta mua mỗi đứa vài bộ, ta thì lắc đầu chẳng ưng ý bộ nào bởi giá giảm đối với ta vẫn là... cao.

Có đôi khi ta cần một người bên cạnh ta, cho ta mượn đôi vai để ta dựa vào những khi muốn khóc. Tựa mình vào cho giảm bớt mệt mỏi của stress công việc. Ừ ta cần lắm đó! Vậy mà tối tối về lại tủi thân khóc một mình vì quanh ta có ai cạnh bên đâu.

Có đôi khi ta yêu sao những lúc lang thang trên đường phố... một mình, chẳng có ai cạnh bên. Nhìn những đôi tình nhân đi với nhau trên đường trông thật lãng mạng. Ta ghen tị với họ quá. Ta nhớ người yêu ta... mà giờ này chắc anh đang bận công việc hay đi gặp ai đó... ta lại khóc thầm.

Có đôi khi ta ước ao được sống một mình. Đi trễ về khuya để được cảm nhận trọn vẹn một ngày trong cuộc sống trôi qua thật chậm. Nhưng ta mà sống riêng như vậy chắc mẹ sẽ buồn và cô đơn lắm. Dù sao sống với mẹ vẫn là cuộc sống hoàn hảo nhất.

Có đôi khi ta khóc thật to...

Có đôi khi ta gào thét trong lòng...

Có đôi khi ta cười trong nước mắt...

Có đôi khi... cuộc sống như thế mà hay.

Tối nay ta lại ngồi một mình... khóc. Có ai bên cạnh ta lúc này đâu.

Ngày mai, ngày kia vẫn thế.

Có đôi khi thế là tốt cho ta.

2 nhận xét:

Viết blog trong giờ làm việc nha chị

Dạo này thấy mày có vẻ tâm trạng, cuộc sống có bao lâu mà hững hờ mày ạ, sống bằng tất cả những gì mình có thôi :)

Đăng nhận xét